Núi tuyết dốc 75 độ, Pháo Thiên Minh phóng thẳng lên, quả nhiên Phi Vân Thê có hiệu quả tăng tốc khi leo núi. Ở góc độ này, tốc độ chỉ thua chút ít so với đất bằng. Nhưng khi đến nửa chừng đỉnh núi, quay đầu nhìn lại thì biển tuyết bao la, đã không thấy dấu vết của Hồ Phỉ.
Pháo Thiên Minh cố gắng tìm kiếm động tĩnh dưới núi, nhưng chỉ khiến y thất vọng, không phát hiện chút động tĩnh nào. Y hiểu hoặc là Hồ Phỉ đã rút lui, hoặc là đang từ từ lẻn lại gần. Trực giác nam nhân mách bảo Pháo Thiên Minh rằng Hồ Phỉ đang ở gần đây. Bởi vì theo quan điểm của nam nhi, không thể nào bị mai phục một nhát nổi giận đang tăng lại lại lặng lẽ nguôi ngoai nhanh như thế. À! Thật ra nam nhân còn hẹp hòi hơn nữ nhân. Điều này có thể nhận ra qua thái độ của các đôi vợ chồng khi phát hiện bạn đời ngoại tình. Mắt của nam nhân không thể chứa được hạt cát, trong khi nữ nhân vẫn có thể bỏ qua, miễn không ném đá vào mắt là được.
Lúc này, bỗng nhiên Pháo Thiên Minh trông thấy cách mình ba mươi bộ có một chấm đỏ nhỏ... Là máu! Y lập tức phản ứng, không nói hai lời liền vội vã chạy lên đỉnh núi, trong lòng cảm thán: Hồ Phỉ này đúng là một nam nhân chân chính.
Đến vùng đất bằng nhỏ trên đỉnh núi, Pháo Thiên Minh bắt đầu do dự không biết nên làm gì nữa, liệu Hồ Phỉ có thực sự đuổi theo hay không? Nếu đổi lấy là ta, trong hoàn cảnh không có thâm thù đại hận thì cũng không nỡ đẩy người khác vào chỗ chết như thế này. Mình đã hẹp hòi còn như thế, chẳng lẽ người ta còn hẹp hòi hơn mình chăng?
Người còn sống sao có thể chết vì nghẹn nước tiểu? Trong lúc chờ đợi, Pháo Thiên Minh lấy ra hơn mười thanh kiếm, vận nội lực ném ra xa, dựng nên một trận kiếm dày đặc dưới chân trong phạm vi mười trượng, sau đó gọi điện thoại hỏi Đường Đường: "Đường Đường, cô nói xem Hồ Phỉ là người thế nào?"
Đường Đường trả lời: "Về tính cách à? Hình như chưa từng làm việc thiện nào, hơn nữa hắn thuộc phe Lý Tự Thành, trong lịch sử Lý Tự Thành làm nhiều điều xấu hơn điều tốt rất nhiều lần. Cho nên Lý Tự Thành chính là kẻ xấu, vậy thì Hồ Phỉ chắc chắn không tốt lành gì. Hơn nữa, từ nhỏ Hồ Phỉ đã mang thù hận muốn báo thù cho cha, nhưng kẻ thù lại chính là đại hiệp Miêu Nhân Phượng. Sau đó Hồ Phỉ lại tán tỉnh con gái Miêu Nhân Phượng, rồi còn định quyết đấu với nhạc phụ, dù nhạc phụ không thể coi là kẻ thù của Hồ Phỉ. Ta cảm thấy Hồ Phỉ này cũng không ra gì, về sau chồng ta mà dám đánh nhau với cha ta, ta nhất định sẽ thiến..."
Pháo Thiên Minh vội nói: "Khụ khụ, lập trường của ngươi như vậy rất không ổn! Nhưng này, có thể so sánh một chút xem, ta và Hồ Phỉ ai hẹp hòi hơn không?"
Đường Đường do dự hồi lâu rồi hỏi lại: "... Ngươi muốn ta trả lời thật sao?"
Pháo Thiên Minh liền nói: "... Thôi, thôi, khỏi trả lời!" Y tự nhủ, đúng là mình có hẹp hòi chút ít, chẳng qua chỉ là thái độ với người yêu cũ hơi ác liệt chút thôi. Chẳng lẽ gặp mặt còn phải nói: Ta chúc các ngươi hạnh phúc? Vớ vẩn? Tốt nhất trước khi kết hôn thì chồng phá sản, tịch thu toàn bộ tài sản luôn... Thế này mới đúng chứ! Hoặc là sau này phát hiện chồng bị liệt dương thì cô ta có danh chính ngôn thuận sang nhà khác mượn giống! Thế thì lợi cho cô ta quá...
Trong lúc suy nghĩ lung tung, Pháo Thiên Minh không dám xuống núi, sợ Hồ Phỉ vốn không có ý giết mình mà chỉ đợi ở dưới chân núi để bắt người khác. Như vậy mình bất cẩn là nhảy vào hang hổ, chết oan chết uổng! Thà cứ chậm rãi chờ đợi như thế này, dù có chết đói ta cũng cam tâm.
Kiếm mỏng được y thay mới mỗi năm phút, bốn đống kiếm của Pháo Thiên Minh nhanh chóng hết sạch. Lúc này y cũng đã xây một bức tường tuyết cao nửa thước chung quanh. Hồ Phỉ muốn vượt qua bức tường này mà không bị phát hiện, Pháo Thiên Minh cho là tuyệt đối không thể nào xảy ra.
Lại nói tới Ái Tâm tiểu đội tiếp nhận tin nhắn của Pháo Thiên Minh rồi lập tức tăng tốc... Tuy nói là tăng tốc, nhưng tốc độ cũng chẳng nhanh lắm, trong số họ không có nhiều cao thủ khinh công. Mọi người xung quanh đều để mắt vào đội ngũ xa hoa này. Sau khi vào Tuyết Sơn, ba đội được công nhận là mạnh nhất lần lượt là Tinh Anh đường của Huyết Ảnh, Hoàng Gia thiên đường của Lãnh Nhược Tuyết, và đội ngũ bảy tám cao thủ này.
Hai nhánh trước đã bị diệt, hiện nay chỉ còn Ái Tâm tiểu đội vẫn còn trên đường đến Trung Hải tuyết nguyên, tất nhiên mọi người đều chú ý đến họ. Vừa thấy họ bất ngờ xuất phát, đương nhiên cũng liên tưởng đến Pháo Thiên Minh tiên phong thám hiểm. Vì vậy mọi người xung quanh bắt đầu đi theo, hành động này đương nhiên khiến tin tức lan truyền, thời khắc đó các người chơi ở ba phía Đông Bắc Tây cũng bắt đầu tiến về đỉnh núi chính của Trung Hải tuyết nguyên.
Pháo Thiên Minh hai ngày qua sống rất nhàm chán, cũng rất bực bội. Mãi vẫn không có tin tức đại đội bị Hồ Phỉ tập kích, vậy chỉ có thể nói rõ, rất có thể địch nhân vẫn ẩn nấp gần đây. Hằng ngày thời gian rảnh rỗi ngoài việc chiêm ngưỡng cảnh tuyết bất biến, chỉ có thể dùng để ăn uống và nói chuyện phiếm cho qua thời gian. Y lĩnh ngộ sâu sắc: Ý nghĩa tồn tại của sinh mệnh là lãng phí, đây là phủ định triết lý nhân loại cao siêu.
Đến chiều ngày thứ ba, cuối cùng Pháo Thiên Minh cũng nhìn thấy người chơi, trăm vạn con kiến trên đất tuyết bao la, từ bốn phương tám hướng ào ào kéo đến. Mặc dù ai nấy đều có khinh công, nhưng gần trăm vạn người, bước chân lớn đến mức khiến Pháo Thiên Minh ở trên đỉnh núi cũng cảm nhận được rung chuyển nhè nhẹ. Lúc này bầu trời đột ngột thay đổi, bắt đầu đổ tuyết như lông ngỗng.
Chờ đến khi người chơi cách chân núi năm dặm, Pháo Thiên Minh bỗng cảm thấy tuyết bên cạnh rung động, khi đó chỉ nghe một tiếng răng rắc nhỏ, ngọn núi tuyết trước mặt như bị Thiên Phủ chém đôi, xuất hiện một khe hở, một centimet, mười centimet, một mét...
"Tuyết lở" là hai chữ lập tức hiện lên trong đầu Pháo Thiên Minh. Tuyết lở: Chỉ hiện tượng lực ma sát giữa tuyết và mặt đất giảm xuống. Đồng thời, tuyết tích tụ dưới tác dụng trọng lực bắt đầu trượt xuống. Tốc độ tuyết lở cao nhất mà lịch sử loài người ghi chép là chín mươi mét một giây, sức tấn công từ bốn mươi đến năm mươi tấn. Về cơ bản là gặp ai diệt nấy. Nếu tính theo giờ...
"Con mẹ nó!" Pháo Thiên Minh mắng một tiếng, không ngừng tốc độ lại hơn ba trăm cây số mỗi giờ. Hơn nữa, ngọn núi tuyết cao hơn bảy ngàn mét này, cộng với độ dốc 15 độ của Trung Hải Tuyết, tốc độ này không biết là nhân ba trăm cây số với 2 hay là bình phương số 2 cho đúng...
"Tuyết lở! Lui mau!" Pháo Thiên Minh gấp gáp hô to trong đội ngũ, cuống cuồng chạy về đỉnh núi, vừa đến chân núi, phía sau vang một tiếng sấm vang trời, bốn ngọn núi Đông Nam Tây Bắc đồng loạt sập xuống, Pháo Thiên Minh mới rời chân núi chưa đầy trăm thước, ngọn núi tuyết đổ ập xuống đất tuyết, tạo thành sóng khí cao ba mươi thước, quét ngang bốn phương tám hướng. Lực lượng của loài người đứng trước thiên nhiên thật bé nhỏ, lực lượng của người chơi trước nhà thiết kế hèn hạ cũng rất nhỏ bé. Ngay cả nhân vật hàng đầu như Pháo Thiên Minh cũng không thể thoát khỏi sóng khí phi hành dữ dội như vậy, khí lạnh kèm khối băng và đá nhỏ trực tiếp bao phủ lấy y.
Có người gọi tuyết lở là bom nguyên tử cỡ nhỏ, cũng không phải vô lý. Đặc biệt là khí lạn do tuyết lở tạo thành giống như sóng xung kích của bom nguyên tử, phá hủy mọi thứ chắn trước mặt nó. Hơn nữa khi đổ ập xuống đất, có thể làm cho đá, băng dao động văng lên không trung, bao phủ hàng chục cây số vuông trên bầu trời.
Tất cả người chơi đều biết thuật ngữ tuyết lở này, nhưng có mấy ai để tâm đến? Bốn ngọn núi sập xuống tạo nên cảnh tượng hùng vĩ, cảm giác đầu tiên của họ không phải cái chết mà là vẻ đẹp, một vẻ đẹp nguyên thủy của lực lượng hủy diệt. Tuyết lở nuốt chửng những người vẫn còn choáng ngợp, nhanh chóng truy đuổi những người tỉnh táo chạy trốn.
Ở góc nghiêng 15 độ, trọng lực có thể khiến tuyết lở duy trì liên tục vô hạn. Nói đơn giản, giống như chúng ta chơi tuyết cầu, chỉ cần có độ dốc, cầu tuyết sẽ càng lăn càng to, độ dốc vô hạn thì năng lượng của nó trên mặt đất cũng vô hạn.
Trong vòng hai mươi dặm, hầu như không ai kịp chạy thoát, bị tuyết lở đánh thẳng thành ánh sáng trắng. Ngay cả những người cách đó hai mươi dặm cũng chẳng khá hơn là bao, do bốn ngọn núi sụp đổ của gây chấn động khiến nhiều ngọn núi nhỏ cũng có tuyết lở. Những tuyết lở nhỏ chỉ là so sánh với vào bốn ngọn núi lớn, nhưng thực tế lại giống như hàng loạt dãy núi Everest. Thiên nhiên cùng phẫn nộ, từng làn sóng tuyết truy đuổi người chơi. Đồng thời, bão tuyết bắt đầu nổi lên, cuốn theo khối tuyết trong làn sóng khí, càng thể hiện sức mạnh kinh hoàng. Bão tuyết phá hủy không chỉ có thế. Nó gây ra đả kích trí mạng không ai nhìn thấy cảnh vật ngoài ba mét, tâm lý hoảng loạn nghiêm trọng, không thể tìm chỗ ẩn nấp hay tìm ngọn núi còn đứng vững để che chắn.
Nhà thiết kế tâm địa hiểm ác, hơn nữa tâm lý hoảng sợ của người chơi tạo nên một trong những thảm họa lớn nhất lịch sử trò chơi. Toàn bộ hàng trăm vạn người chơi đều bị biến thành ánh sáng trắng, thậm chí cả Tinh Anh đường của Huyết Ảnh và Hoàng Gia Thiên Đường của Lãnh Nhược Tuyết vừa vào Trung Hải tuyết nguyên cũng cũng không thoát khỏi thảm kịch này. Lực lượng của trận tuyết lở vẫn lan rộng đến 1/3 bốn vùng tuyết nguyên mới tiêu hao hết năng lượng, dừng lại .
Thảm họa lần này không chỉ khiến những người chơi mất mát cấp độ và trang bị, mà còn gây chấn động tâm lý. Cảnh tượng tuyết lở lan truyền khắp các diễn đàn, mặc dù đoạn video ghi lại ngắn ngủi và mơ hồ, nhưng ngoài việc chửi bới tập thể, tất cả mọi người còn quyết tâm một điều... tự mình đi xem tuyết lở. Đi chiêm ngưỡng lực lượng nguyên thủy và bạo lực của thiên nhiên.
Dù sao đây cũng chỉ là trò chơi, hy sinh một bộ phận có thể hy sinh được, tận mắt chứng kiến thảm họa mà thực tế không dám đến gần, cho dù chết cũng chẳng có gì đáng sợ. Kết quả, trận tuyết lở lần này không ngăn cản mọi người tiếp cận vùng Tuyết Nguyên, ngược lại còn lôi kéo hết những người chơi vốn không mặn mà với việc tìm kho báu xuống nước.
Hậu quả nghiêm trọng nhất của trận tuyết lở là... tổng động viên toàn dân, gần hai trăm vạn đại quân vượt qua 85% số người chơi sẵn sàng xuất phát, chờ đợi cơn bão tuyết hoành hành trong vùng tuyết nguyên chấm dứt. Nhưng lần này mục đích của mọi người khác nhau, hơn nửa số người chơi muốn đi chiêm ngưỡng tuyết lở, tất nhiên cũng có người vì kho báu, không loại trừ khả năng lợi dụng cơ hội. Nói cách khác, sẽ có hàng trăm vạn người tới tạo ra tuyết lở...
Cơn bão tuyết tiếp tục hoành hành hai ngày, đến khi mọi người tiến vào vùng Tuyết Nguyên thì phát hiện tất cả dấu vết đều biến mất. Vùng tuyết nguyên Liêu Đông đã được khôi phục về nguyên trạng ban đầu, im lặng chờ đợi hai trăm vạn kẻ ngu xuẩn tìm tới.