Có thể thấy trí tuệ của bốn kỵ binh quả thật không thấp, thấy khinh công của ba người chơi đối phương rất tốt nhưng tốc độ và thân pháp của bản thân lại giảm 30%, lập tức không tấn công nữa mà bố trí bốn con ngựa thành một hàng, thờ ơ nhìn ba người.
Trong nửa giờ chờ đám huynh đệ tỷ muội công kích cao đến nơi, Pháo Thiên Minh đã nghĩ ra vô số kế hoạch, thí dụ như y và Tiểu Tuyết quấy rối kỵ binh, Tinh Ảnh đi mở kho báu nhưng bị nhắc nhở: cần bốn chiếc chìa khóa. Lúc này mới phát hiện ở phía dưới kho báu có bốn lỗ khóa, nguồn gốc của chìa khóa thì khỏi phải hỏi, tất nhiên là do bốn kỵ binh này rơi ra.
Cuối đám bằng hữu công kích cao cũng mở được lối vào đại sảnh. Kế hoạch đã bàn bạc xong xuôi, theo hiệu lệnh của Vô Song Ngư, Pháo Thiên Minh và Tinh Ảnh chọc tức các kỵ binh, hai tên kỵ binh lập tức lao tới. Đối tượng bị trêu chọc là Bạo Vũ kỵ binh B và C. Tinh Ảnh kéo Bạo Vũ Của đi góc đông nam, Pháo Thiên Minh kéo một tên đi góc tây nam. Do ý thức phòng thủ của Bạo Vũ kỵ yếu kém, hai người tìm sơ hở để bám theo vách tường tường, vẫn tương đối dễ dàng. Tiểu Tuyết ngại ngùng không giơ ngón giữa lên được được, đành phải ném táo vào kỵ binh A, lợi dụng sơ hở phòng thủ của hắn để bay lượn sát đất, miễn cưỡng chống đỡ được.
Đương nhiên chủ lực tấn công là Xa, Vụ Lý Hoa, Hát Bất Túy, Phích Lịch và Vô Song Ngư.
"Lên!" Vô Song Ngư ra hiệu, năm người nhanh chóng vây quanh kỵ binh D. Kỵ binh D giật dây cương, con ngựa dưới yên kêu dài một tiếng, chân trước đột ngột đạp xuống đất, giẫm lên Vô Song Ngư. D đồng thời xuất thương, tay rung một cái tạo thành bốn đóa thương hoa chia đến bốn người. Bốn người không tránh không né, ỷ vào găng tay chiến đấu tay đập về phía thương hoa, dễ dàng đập nát thương hoa cản đường.
Trường thương của kỵ binh D lại rung lên, một thanh thiết kiếm từ mé bên bay ra, Kiếm Cầm tung ra Phá Thương thức, ba thanh thiết kiếm chém vào thân trường thương, thiết kiếm bị đập vỡ đồng thời cũng phá vỡ thế chiêu thương của kỵ binh.
Thần Long Bãi Vĩ, Kháng Long Hữu Hối, Vạn Phật Triều Tông, Lạc Nhật Dong Kim, Tru Thiên Diệt Địa năm chiêu tuyệt học kèm theo bảy thành nội lực, không chút lưu tình đồng thời công kích vào con ngựa dưới yên của kỵ binh D.
Tiếng nổ vang lên, Pháo Thiên Minh như bị ngũ lôi oanh đỉnh, đầu óc trống rỗng, tiếng ồn cực mạnh vang dội trong phòng theo sắp xếp ác ý của đám thiết kế độc ác.
"Shit!" Đám nhân viên chiến đấu của Ái Tâm tiểu đội đồng loạt chửi thề nhưng phát hiện mình không nghe thấy giọng nói của chính mình, chỉ có hệ thống báo: Người chơi thân yêu, do hai tai đã mất thính giác nên trong 10 phút này không thể giao tiếp với bất kỳ ai.
Tiếng nổ không chỉ ảnh hưởng đến người chơi mà ngay cả bốn NPC cũng sửng sốt. Ngựa của kỵ binh D không có gì bất ngờ, bị năm người hợp sức đánh thành ánh sáng trắng, D cũng bị văng ra ngoài ba thước. Lúc này kỵ binh A và B lập tức quay lại cứu viện, mỗi người ra ba chiêu ép lui đối phương, Đinh cũng đứng dậy, ném trường thương xuống, rút một thanh đao bên hông ra.
Về phần tại sao kỵ binh C không tới tiếp ứng? Đó là vì lúc này hắn rất tức giận, Pháo Thiên Minh dựa vào thân pháp và khinh công cầm thiết thương đang điên cuồng đánh hắn. Điều khiến hắn tức giận nhất là mỗi lần đánh đều trúng mặt, trong khi bản thân lại không theo kịp tốc độ của đối phương. Tổng chiều dài của thương tương đương với chiều cao cơ thể người, cánh tay duối thẳng lên trên. Kỵ binh Đinh luôn là tuân theo quy tắc này, tổng cộng 2. 4 mét. Không ngờ Pháo Thiên Minh lại cầm thiết thương kéo dài, rất vô sỉ cầm cây thương dài tới 3. 5 mét tấn công.
Trong tình huống dài hơn một mét, lại thêm thân pháp cùng khinh công, kỵ binh bị khuất nhục chịu ngược đãi, gào thét liên tục trong cổ họng, hiển nhiên hoàn toàn đã mất hết lý trí, mang khí thế không đâm chết Pháo Thiên Minh dưới ngựa thì chết không nhắm mắt.
Trong tình thế mất liên lạc, mọi người vẫn nhanh chóng tìm được sự phối hợp. Xa và Vụ Lý Hoa lao đến Bạo Vũ kỵ binh B, vì hai người đều có thức võ công tấn công trên không trung. Kiếm Cầm phất thiết kiếm, khiêu chiến kỵ binh thiếu ngựa, đơn đao đấu với đơn kiếm. Mục tiêu của Phích Lịch, Bất Túy và Vô Song Ngư là Xuyên Vân kỵ binh A. Tinh Ảnh và Tiểu Tuyết ở bên cạnh không thể xen vào được, quyết định ngồi ngoài đại sảnh, trong tình thế tai điếc dường như càng thêm lãng mạn.
Mười phút sau, mọi người đồng thời gào lên một tiếng: "Mẹ nó!" Rồi một tiếng kim loại vang lên, lại điếc luôn.
Đường Đường và Ái Niếp Niếp lo lắng không biết thế nào, mười phút không nói, vừa mở miệng lại không có tiếng. Đây là chuyện gì? Khoa học chứng minh, phần lớn người câm không phải câm bẩm sinh, mà là không nghe thấy tiếng nói của mình nên dẫn đến không thể nói được. Chuyển tới trong trò chơi chuyển lại đơn giản hơn nhiều, cấm nói chuyện, cấm nhắn tin.
Mặc dù kỵ binh bị Phích Lịch và Hát Bất Túy tấn công có dấu hiệu phun máu, nhưng vẫn còn một khoảng tới lúc chết lên thiên đường. Bốn kỵ binh bị chia nhỏ dồn vào góc ngược đãi. Kiếm Cầm tuy khinh công kém, lại đơn đấu nhưng lại là người dễ chịu nhất. Kỵ binh không ngựa còn không bằng bộ binh, mỗi chiêu của kỵ binh vừa chém ra hai phần, mũi kiếm của cô đã tiên phát chế nhân đánh trúng mũi đao, buộc đao phải thay đổi hướng tấn công, chẳng qua vẫn không thể làm tổn thương kỵ binh.
Gần hai mươi phút sau, Vô Song Ngư không chịu nổi thế giới im ắng này, nổi giận dùng Lý Thế Đào Cương tăng gấp đôi sức tấn công. Thời gian tác dụng mười phút, thời gian nghỉ ba giờ, trong ba giờ phòng thủ như người bình thường trong thực tế, nghĩa là bằng không.
Kỵ binh bị ba người truy đuổi liên tục cuối cùng hóa thành ánh sáng trắng, rớt xuống một chìa khóa. Lúc này thính giác mọi người cũng phục hồi bình thường, sau khi gào thét vài câu, lại im lặng một lần nữa. Vụ Lý Hoa và Xa cũng không phải loại nhu nhược, tài làm ồn cũng không kém ba gã đàn ông.
Ba người Phích Lịch thông minh không đi phối hợp với nhóm của Xa công kích Bạo Vũ kỵ binh, mà trước tiên giúp Kiếm Cầm đối phó với Xuyên Vân kỵ binh. Trong võ công của ba người, Phích Lịch có một chiêu Phi Long Tại Thiên có thể tấn công trên không trung, còn lại phần lớn là chiêu thức dưới mặt đất. Chỉ cần giết Xuyên Vân giải phóng Kiếm Cầm, rồi dùng Phá Thương thức xáo trộn chiêu thức của Bão Vũ, mới tạo được thời cơ tốt nhất để tập kích.
Vụ Lý Hoa và Xa có thể xem là chiến đấu sinh tử, chỉ riêng nhóm của họ là nguy hiểm nhất. Bạo Vũ kỵ binh vung thương tới mức nước chảy không lọt. Chỉ khi có người tấn công từ trên không trung, kỵ binh mới thay đổi chiêu thức phòng ngự, lộ ra sơ hở ở mặt trước. Dù sao, sức mạnh của hai người yếu hơn ba người, sau hơn hai mươi phút giao đấu với Bạo Vũ kỵ binh B, các cô chỉ bị thương nhẹ. Trong khi Vụ Lý Hoa tấn công từ trên cao lại bị hai vết thương dài.
Lúc này, một bóng hình như ma Quỷ đột nhiên xuất hiện sau lưng Vụ Lý Hoa. Vụ Lý Hoa vô tình quay lại, đối mặt với hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bị dọa tái nhợt. Đó là một gương mặt đang nở nụ cười gian xảo, đó là một gương mặt vô cùng ngứa đó, đó là một gương mặt... của Pháo Thiên Minh. Càng đáng giận hơn là sinh vật hình như là Pháo Thiên Minh đang lắc lư một cái chìa khóa, đồng thời vỗ ngực giơ ngón tay cái, run rẩy toàn thân, dường như đang cười lớn.
Chưa hết, y còn dùng ánh mặt khinh bỉ nhìn mọi người một lượt, rồi lắc đầu hận rèn sắt không thành thép. Mọi người lập tức hiểu ra, sinh vật giống Pháo Thiên Minh kia chính là Pháo Thiên Minh thật, cho dù là nhà thiết kế âm hiểm cũng không thể tạo ra được biểu cảm và động tác vô liêm sỉ như vậy.
Khám phá này khiến mọi người choáng váng. sao Pháo Thiên Minh sao lại giết được kỵ binh nhà người ta? Dùng kiếm đâm à? Chỉ có Vô Song Ngư rất thông minh liên tưởng: Không phải thằng nhóc này làm kỵ binh kia tức chết đấy chứ?
Pháo Thiên Minh tiếp tục vẫy tay ra hiệu cho hai nữ nhân lui ra. Sau khi liếc nhìn nhau, Vụ Lý Hoa và Xa nén giận lui khỏi trận chiến. Pháo Thiên Minh hất tóc lao về phía kỵ binh B, một chiêu Nhạn Phi đã khiến mũi thương của kỵ binh đâm vào hư không. Chuyện này cũng bình thường. Mọi người nhất trí bình luận: đâm trúng mới lạ.
Pháo Thiên Minh vung tay, một ngọn lửa phun ra từ tay phải, đánh lên người kỵ binh Bính, sau đó bắt đầu bao vây khắp người kỵ binh B, song ngọn lửa trong tay vẫn duy trì hơn hai mét, từ đầu đến cuối vẫn in lên người kỵ binh. Không đến một phút, áo giáp hoàng kim của kỵ binh bắt đầu tan chảy, trước hết là vai, sau đó là ngực... Hai phút sau, lưỡi kiếm nhanh chóng đâm vào lồng ngực kỵ binh B, kỵ binh B cũng hóa thành ánh sáng trắng, rơi ra một chiếc chìa khóa.
Lúc này ba mươi phút vừa trôi qua, ba người Vô Song Ngư rút lui khỏi trận chiến, giao cho Kiếm Cầm dây dưa, tránh cho lại mất thính giác.
Xa thấy Pháo Thiên Minh ngửa mặt lên trời cười lớn, bộ dáng đắc ý cao thủ cô độc, không nói hai lời xông tới hất y ngã lăn trên mặt đất, nhấc chân giẫm đạp, miệng vẫn không ngừng mắng: "Ai cho ngươi lớn lối, ai cho ngươi lớn lối."
Vụ Lý Hoa vội kéo Xa nói: "Thôi bỏ đi, hắn vốn thế mà."
Pháo Thiên Minh nhảy dựng lên, làm điệu bộ đang hồi tưởng lại động tác của mình rồi cảm khái: "Nhân sinh tựa như chiêm bao, tháng năm như chớp mắt..."
Tiểu vũ trụ của Vụ Lý Hoa lập tức bốc cháy, liên thủ với Xa ủ lò Pháo Thiên Minh.
"Chử Trà, mau tới đây." Kiếm Cầm gọi.
"Đến liền!" Pháo Thiên Minh ép sát mặt đất bay qua, hai cô gái giẫm hụt, ngọn lửa tức giận đã tắt lại bừng cháy: Khinh công thì giỏi lắm à?
Ngay khi Pháo Thiên Minh tiến hành nướng thịt, Kiếm Cầm nhàn rỗi hỏi: "Chử Trà, ngươi không thể đánh đấm đứng đắn một lần được sao? Không phải hạ độc thủ, thì là bàng môn tả đạo, võ công của ngươi cũng đâu có kém."
"... Ta lười..."
"Vậy ta hỏi ngươi, ngươi phát hiện ra cách này như thế nào?"
"... Muốn nghe?"
"Ừ."
"Ta vốn là định chọc giận hắn, nhưng sau khi đánh một hồi, người ta đã chết lặng, tựa hồ không đánh hắn còn khó chịu. Sau đó ta mới nghĩ a, có thể đốt cháy một bộ vị nào đó của hắn, để cho hắn tiếp tục... bị lửa giận đốt người. Kết quả không cẩn thận hòa tan vị trí ấy của người ta. Ta mới nhớ lại nhiệt độ nóng chảy của vàng là hơn một ngàn độ, lửa bình thường đã gần 800, cao nhất có thể đạt đến 1800 độ. Đương nhiên cũng may đây chỉ là Thánh đấu sĩ cấp vàng, nếu đổi lại là cấp bạch kim thì chưa chắc đã thắng được."
Kiếm Cầm cười nói: "Ngươi thật xấu xa, chẳng trách Phượng Hoàng và Hoa Hoa lại đánh ngươi."
"Vậy tại sao ngươi không đánh ta?"
"Ta không đánh lại ngươi mà, ngốc!" Kiếm Cầm vẫn cười trả lời.