Tiểu Thiên Sứ vừa dứt lời, Pháo Thiên Minh cũng xuất hiện trên đỉnh núi. Sau đó một bức tường ánh sáng màu lam hiện ra xung quanh vách núi. Tiểu Thiên Sứ tiếp tục giải thích: "Một khi ta nói bắt đầu thì vách ngăn màu lam này chỉ cho ra chứ không cho vào. Khi tỷ thí quyền cước các vị phải hết sức cẩn thận. Bây giờ chúng ta phỏng vấn người chơi được tôn là giang hồ đệ nhất ác ma Thanh Mai Chử Trà." Tiểu Thiên Sứ bay đến bên Pháo Thiên Minh rút ra microphone phỏng vấn: "Thanh Mai Chử Trà, xin hỏi bây giờ ngươi có lo lắng không, dù sao ngươi cũng đang đối đầu với một hắc mã? Có thể bày tỏ cảm nhận của mình không?"
Pháo Thiên Minh hỏi: "Nói cảm nhận có thưởng không?"
Tiểu Thiên Sứ đáp: "... Không có ạ."
"Thế thì chết đi."
Tiểu Thiên Sứ lê mặt đầy bụi đất bay đến hỏi Thiên Hậu: "Thiên Hậu nữ hiệp, đối mặt với loại ác ôn như thế, cô cảm thấy sao?"
Thiên Hậu buồn bã đáp: "Người tốt sống không lâu, tai họa lưu ngàn năm."
Tiểu Thiên Sứ quay ra hô hào khán giả: "Các vị còn chờ gì nữa? Mau đặt cược đi, tranh thủ kiếm khoản tài chính đầu tiên lập nghiệp. Hiện tại! Ta tuyên bố trận tranh tài chính thức bắt đầu, khung cảnh chiến đấu sẽ được tạo ngẫu nhiên."
Dứt lời, một tòa lầu các từ dưới đất trồi lên giữa hai người, chỉ trong chớp mắt, nửa con phố hiện ra trên đỉnh núi. Đó đây có những NPC tiểu thương rao hàng, còn hai đầu phố đông tây là Thiên Hậu và Pháo Thiên Minh.
Pháo Thiên Minh cười khẩy: "Tiểu nương tử, ta đã tới đây. He he!"
"Khoan đã!" Thiên Hậu vừa giơ tay ngăn cản, vừa nhổ một cây kim châm găm trên mái tóc xuống, nói: "Chỉ cần ngươi nhận thua, ta sẽ cho ngươi 2000 vàng."
"Biến đi." Pháo Thiên Minh khinh thường, bây giờ ông đây có tiền.
"Ngươi thua chắc rồi." Thiên Hậu giơ mũi châm trong tay, nói: "Đừng ép ta phải dùng tuyệt chiêu, ngươi hãy suy nghĩ kỹ đi."
Pháo Thiên Minh rút kiếm ra khỏi vỏ, gằn giọng: "Ái chà, còn có tuyệt chiêu nữa à? Con mẹ nó ngươi có tuyệt chiêu thì ra đây mà giết!"
"Đây là vật tiêu hao, chớ ép ta."
"Hừ!" Pháo Thiên Minh hoàn toàn không đoái hoài, vận khinh công tới.
"Đại ca cứu mạng!" Thiên Hậu đỏ mặt hô to một tiếng, kim châm trong tay liền biến mất, trước mặt cô xuất hiện một NPC. NPC này mái tóc nửa đen nửa trắng, khuôn mặt tang thương, dáng vẻ nhìn rất quen mắt.
"Triệu hoán thuật?" Tất cả người xem đều kinh ngạc.
Pháo Thiên Minh hít một hơi lạnh hỏi: "Ngươi chính là Dương Quá? Không chơi với Tiểu Long Nữ, chạy đến đây dạo phố làm gì thế?"
Dương Quá thiếu một cánh tay nói: "Kẻ nào lấy được kim châm, ta sẽ thực hiện ba nguyện vọng cho người đó. Hãy nói nguyện vọng thứ ba của ngươi đi." Dương Quá quay đầu hỏi Thiên Hậu.
"Giết hắn đi." Thiên Hậu chỉ vào Pháo Thiên Minh.
"Đơn giản!" Dương Quá cười lạnh một tiếng, lao về phía Pháo Thiên Minh. Đối với hạng người này, từ bé hắn đã chẳng ưa gì.
"Mau bán vào Thiên Hậu!" Tinh Ảnh gấp gáp hô với quần chúng E bên cạnh, đặt cược tỷ lệ 1 ăn 500, khiến Tinh Ảnh tay chân luống cuống quên mất Pháo Thiên Minh là đệ tử Võ Đang. Không riêng Tinh Ảnh, đám người chơi bên cạnh cũng sôi sục hẳn lên, đơn đả độc đấu với Dương Quá thì đúng là chán sống. Lúc này bọn họ chỉ có một ước nguyện, hy vọng kịp hoàn tất việc đặt cược trước khi Pháo Thiên Minh ngỏm củ tỏi.
Lão Trương vội vàng ra lệnh cho: "Mua hết vào Thanh Mai Chử Trà." Nói xong lau mồ hôi lạnh nghĩ thầm: "Sao lại rơi vào tay hắn thế nhỉ? Chân Võ pháp bào kết hợp Chân Võ Tâm Pháp có thể nâng cao ba cảnh giới. Đạt đến trình độ của Tổ sư gia... Đây quả thực là nghịch thiên, nếu còn kết hợp với Chân Võ kiếm, thằng nhóc này dám lên Võ Đang tìm mình tâm sự... Không biết hệ thống đại thần có tìm ta gây chuyện không nhỉ?"
Pháo Thiên Minh như cầm kiếm ngưng thần đề phòng, Dương Quá tấn công như nước triều dâng, lúc hành động không mang theo bất kỳ động tác dư thừa nào, một vạn linh tám trăm biến hóa ẩn giấu sau cánh tay duy nhất của hắn, Ảm Nhiên Tiêu Hồn chưởng.
Đột nhiên! Pháo Thiên Minh kiếm xuất, ba luồng kiếm quang hòa cùng ba ánh kiếm bay phóng ra mười mét, cuốn về phía Dương Quá. Trong đó một luồng kiếm quang vốn bắn tới bàn chân của hắn, nhưng khi tới gần, kiếm quang biến thành một cái vòng lao tới mặt Dương Quá.
Dương Quá khinh địch kinh hãi, nhưng vẫn không mất đi phong độ cao thủ. Ống tay áo cuốn một cái, mang đi hai luồng kiếm quang, thân thể nghiêng sang tránh được luồng kiếm quang thứ ba. Nhưng Pháo Thiên Minh là khoái kiếm trong khoái kiếm, tốc độ xuất kiếm nhanh chóng khôn lường. Dương Quá còn chưa ưỡn thẳng thân thể, lại là ba luồng kiếm quang, miễn cưỡng tránh qua một luồng trong số đó, hai luồng kia trực tiếp bắn xuyên ngực hắn. Sau đó lại là ba luồng...
NPC biến mất trong ánh sáng trắng, Pháo Thiên Minh lạnh lùng nhìn Thiên Hậu kiếm chỉ xuống đất. Gió nhẹ thổi qua, ánh nắng hiu hiu. Thời khắc này dường như hoàn toàn tĩnh lặng...
"Cái thằng biến thái chết tiệt này." Trong ngoài phó bản im lặng hai giây sau cùng nổ tung, trên tám phần mười nam nhân lệ rơi đầy mặt. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, giang hồ gặp phải khủng hoảng lớn nhất trong lịch sử. Tiền tệ lưu thông trong giang hồ chỉ trong vài giây đã bị rút lại đến 40%. Có câu: Gió thổi vỏ trứng gà, tiền đi người yên vi. Trong ngoài trò chơi vang lên tiếng khóc than, mọi người đau buồn, cùng nhau khóc lóc, vô cùng thảm thiết...
Thiên Hậu mang theo ánh mắt không cam lòng trở lại khán đài, cho đến bây giờ, ả vẫn còn tưởng màn vừa rồi là mộng.
"Giao pháp bào đây." Trương Tam Phong vươn tay về phía Pháo Thiên Minh.
"Đại hội kết thúc sẽ trả lại cho ngươi. Nhìn cái bộ dạng hẹp hòi của ngươi kìa. Tinh Ảnh, ngươi cũng nói một câu đi." Pháo Thiên Minh gọi với sang Tinh Ảnh.
Tinh Ảnh nước mắt giàn dụa: "Ta... Mạng ta sao lại khổ như vậy?" Chính mình đã thua sạch chỗ ngân phiếu mà Pháo Thiên Minh cho, mấy ngày tới chỉ ăn được ít bánh bao, uống chút nước lã, còn gì để nói nữa? Tự gây nghiệt không thể sống. Bây giờ không thể để cho hắn biết mình thiếu nghĩa khí đến thế, còn phải lén lút ăn uống... Điều tệ hại nhất là bộ y phục ấy do mình hiến dâng, việc đau khổ nhất trên đời không gì bằng tự đập đá vào chân mình. Tinh Ảnh càng nghĩ càng rầu rĩ, lập tức khóc lớn.
Lão Trương giật giật tay áo nói: "Thứ nhất, nếu không cho thì ta cưỡng ép tịch thu. Thứ hai, nếu ngươi cho thì ta có thể giúp ngươi khơi thông một khâu then chốt trong Ỷ Thiên kiếm của." Tinh Ảnh và Võ Đang E bắt đầu xắn tay áo, sợ Tổ sư gia một mình không lấy được, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng xông lên ủ lò.
Muốn củ cải hay gậy gộc? Pháo Thiên Minh thở dài não nề, cởi y phục ném cho Trương Tam Phong nói: "Chưa từng thấy kẻ nào keo kiệt như ngươi. Đưa nhiệm vụ ra đây."
"Bây giờ không được." Trương Tam Phong thu y phục lại, nói với Pháo Thiên Minh: "Đợi Đại Hội Võ Lâm kết thúc, ngươi lên Võ Đang tìm ta."
"Ừ!" Pháo Thiên Minh trở về vị trí của mình.
Lão Trương vội dặn dò: "Lát nữa ta sẽ đi du ngoạn giang hồ, việc ở Võ Đang giao cho Tiểu Tống lo liệu. Ỷ Thiên kiếm... Ỷ Thiên kiếm với pháp bào có gì khác biệt?"
Sau tiếng khóc than phá sản như chết cha chết mẹ trong trò chơi, cuối cùng trận đấu thứ hai cũng bắt đầu...
"Giờ xin mời hào kiệt Ma Giáo - Vô Song Ngư." Tiểu Thiên Sứ vừa dứt lời, Vô Song Ngư đã xuất hiện trên đỉnh núi, tâm trạng hắn rất bình thản... có lẽ là đang mừng thầm vì không có tiền đặt cược...
"Đối thủ của hắn là một diễn viên quần chúng đến từ XX, mọi người hãy chào đón."
Quyền pháp vững vàng. Tiểu Ngư nhờ tâm thái ổn định mà dễ dàng thắng trận...
"Kiếm Cầm vs diễn viên quần chúng!" Kiếm Cầm tâm thái rất bình thường, đem hết ngân phiếu đặt cược cho Pháo Thiên Minh, nhưng tỷ lệ cược thật đáng thương hại. Cảnh giới tối cao của kiếm khách là tâm như nước đọng, kế đó là tâm tựa hồ thu, nên Kiếm Cầm giành chiến thắng.
"Lạc Vũ Phượng Hoàng vs lại diễn viên quần chúng." Trong lòng Xa đang ngứa ngáy, ngứa ngáy từ nãy đến giờ. Cô do dự rất lâu cũng không dám đặt cược, sau khi kết quả được công bố, cô tự kiểm điểm về hành vi không tin tưởng bằng hữu của mình. Chưởng pháp của cô vốn mạnh mẽ như lửa, coi đối thủ của mình như Pháo Thiên Minh vô phương cứu chữa. Xa dễ dàng tiến vào vòng trong.
Qua một ngày thi đấu, 55 cao thủ đã lộ diện, trong đó Pháo Thiên Minh do đánh bại đối thủ trong thời gian ngắn nhất nên được vào thẳng vòng sau.
Vòng 55 chọn 27 vẫn chưa có điểm nhấn quá rõ ràng, hệ thống cố ý phân biệt trình độ cao thấp để tổ chức thi đấu. Các bằng hữu của Pháo Thiên Minh đều thuận lợi tiến vào vòng trong, còn trận đầu tiên của vòng 28 chọn 14 đã bắt đầu tóe lửa.
"Tiếp theo có lời mời tới bằng hữu từ Nhật Bản Ichiro ra sân." Tiểu Thiên Sứ nói xong, khán giả bàn xôn xao ồn ào. Ichiro này đã che mặt ra sân hai lần, hai lần đối thủ đều chưa qua được mười hiệp. Ichiro một khi đến đỉnh núi, đối mặt với tiếng huýt gió vẫn rất có lễ phép cúi chào bốn phía.
"Đối thủ của hắn là người chơi có thanh danh vẻ vang một trong giang hồ tam hại - Độc Hành. Mọi người hoan nghênh."
Độc Hành xuất hiện trên đỉnh núi, khán giả vỗ tay nhiệt liệt, rốt cục cũng xuất hiện một cao thủ đối phó với gã người Nhật này, thật không dễ dàng. Độc Hành đối mặt với tiếng vỗ tay này, nước mắt lưng tròng. Đã bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu năm rồi, sâu trong trí nhớ, chỉ có lần đó khi học cấp ba thi cử gian lận bị lập biên bản mới nghe tiếng vỗ tay nóng bỏng như vậy. Đã bao nhiêu năm rồi... đúng là tuổi nhỏ rời nhà, già mới về quê.
Trong lúc Tiểu Thiên Sứ phỏng vấn lừa gạt phí phát sóng, Pháo Thiên Minh lấy giấy bọc thuốc, lại kiếm ít xì dầu viết mấy chữ rồi buộc giấy vào phi đao, sau đó giơ tay lên. Phi đao cắm vững vàng bên chân Độc Hành. Độc Hành nghi hoặc mở ra xem, lập tức chết máy... Chiêu này đúng là đủ xấu xa, chỉ có điều làm tổn hại lòng tự trọng của mình. Làm sao ta có thể làm được chuyện như vậy? Độc Hành rất bối rối... Hai bên cảnh giác, lạnh lùng đánh giá đối phương. Đôi bên đã giao thủ, biết rõ trình độ của đối phương, cũng rất rõ ràng về trình độ của mình. Ai cũng không dám xem thường, đều đang nỗ lực điều chỉnh tâm trạng và hơi thở của mình.
Ichiro mắt như dao, cẩn thận tìm kiếm sơ hở của đối phương.
Độc Hành tâm như đao, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Ichiro thừa dịp Độc Hành nhắm mắt, hai luồng sát khí bốc lên từ trong mắt. Hai tay nâng đao, bước chân nhẹ nhàng đánh về phía về Độc Hành...
Tư thế cô độc của Độc Hành vẫn không thay đổi, đao vẫn được vác trên vai phải như cũ.
Sáu mét, năm mét, bốn mét, ba mét, Độc Hành vẫn im lìm như ngọn núi xanh sừng sững. Ichiro thậm chí cảm nhận được hơi thở của Độc Hành, thấy rõ đường vân trên cổ Độc Hành, thậm chí đã nghĩ kỹ càng nơi đao chém vào. Hắn không còn phòng bị hay tránh né, chỉ một lòng muốn giết đối thủ ngay lập tức.
Hai mét, đây là khoảng cách tất sát đối với một đao khách hợp cách. Đây là vị trí mà người cầm đao đã chuẩn bị sát khí ngút trời chỉ cần một chiêu là có thể giết chết đối thủ hề không chuẩn bị. Ichiro giương đao dưới ánh mặt trời, tia nắng phản chiếu vào mắt Độc Hành. Cuối cùng Độc Hành cũng động đậy, trước hết hắn mở mắt, cúi đầu 45 độ: "Konnichiwa."
"Konnichiwa." Ichiro phản xạ có điều kiện cúi đầu 90 độ. Trong khoảnh hắn khắc phản ứng, Viên Nguyệt loan đao thẳng vung xuống đầu, chém hắn thành hai nửa trước khi ánh sáng tử vong kịp xuất hiện.
Tiếng vỗ tay vang lên không hề tiếc rẻ từ bốn phía. Thế mới gọi là giết tức thì, chỉ trong nháy mắt đã cướp đi sinh mạng đối thủ mới gọi là giết tức thì. Ngay cả Pháo Thiên Minh cũng thừa nhận bản thân không độc ác, tàn nhẫn như Độc Hành. Dù có đâm, chọc vào chỗ hiểm thế nào đi nữa, đối thủ mất hết sức lực vẫn có thể kéo dài mạng sống vài giây, không thể nào làm sạch sẽ, lưu loát như vậy.
Độc Hành đối diện với tiếng vỗ tay, chỉ cảm thán duy nhất một điều: Thành thạo một môn ngoại ngữ là rất quan trọng.