"Làm sao ta có thể tin được ngươi?" Pháo Thiên Minh nêu ra một vấn đề thật sự. Cả hai đều không phải là người tốt. Dẫu rằng bình thường Pháo Thiên Minh còn giữ chút quy củ, song đối với việc đen ăn đen vẫn rất háo hức. ức hiếp người tin tưởng mình tương đương tâm lý phạm tội, còn ức hiếp kẻ thù không tin tưởng mình lại là một thứ cảm giác thành tựu.
Đao kiếm chém nhau, rốt cuộc sẽ ra sao? Là bí tịch ai về nhà nấy, hay là rơi rớt lung tung? Giả như bí tịch rơi bên cạnh Thiên Hậu, liệu có khi nào nha đầu này cầm cả bí tịch lẫn đao chạy mất?
"Ngươi có thể đặt cược." Thiên Hậu bình tĩnh đáp: "Đồng thời ngươi chắc chắn sẽ cược."
"Tại sao?"
"Vì ta và ngươi đều biết, mỗi người một thứ, có điều là hai khối sắt vụn, cho dù ngươi không tin nhân phẩm của ta, cho dù khẳng định rằng ta lừa ngươi, song ngươi vẫn sẽ cá cược nhân phẩm của mình. Dù sao Cửu Âm Chân Kinh ở trong Ỷ Thiên kiếm, ngươi có bảy thành chắc chắn."
Pháo Thiên Minh gật đầu: "Được, ta cược!" Nói đoạn lấy Ỷ Thiên kiếm ra.
"Chưa được, ta chưa biết võ công. Một tuần nữa, ta tìm ngươi."
"Đồng ý!"
Vô Song Ngư ngồi tầng một quán rượu hỏi: "Làm sao cô ta lấy được Đồ Long đao?"
"Việc này... Một tuần mới có thể biết được, đến lúc đó có thể biến thành bí mật người trong thiên hạ đều biết." Pháo Thiên Minh mỉm cười trả lời.
Có điện thoại, là Vụ Lý Hoa. Pháo Thiên Minh nói với Vô Song Ngư: "Có người gặp phiền phức rồi."
"Alo!"
"Chử Trà, ta bị vây ở đây rồi."
"Ôi! Còn có ai trâu bò vây được cô?"
"Không phải nói đùa đâu. Ta với Phá Phá đi dạo phố, mới đi được một nửa đường thì cả con phố đã vài trăm người bao vây."
"Bây giờ thì sao?"
"Bây giờ? Bây giờ ta đã chết một lần rồi. Đang ở điểm hồi sinh. Toàn là cao thủ. Rất khó đối phó."
Pháo Thiên Minh đáp: "Ta đã bảo cô không được đi đến nơi đông người mà."
"Ta... ta... không cho phụ nữ đi dạo phố là một biểu hiện vô nhân đạo." Hoa Vụ Lý Hoa tuy bị vây nhưng thật ra tâm trạng không tệ lắm.
"... Cô mua thứ gì thế?"
"Một ít vỏ sò, còn có ốc biển gì đó có thể khảm vào đồ trang trí."
Sau ba giây im lặng, Pháo Thiên Minh kiềm chế cảm xúc sụp đổ, cuối cùng cũng lên tiếng: "Để ta nghĩ cách, đồ ngốc nhà cô đừng có di chuyển." Cúp máy quay sang nói với Vô Song Ngư: "Ta biết ngay mà!"
"Chết rồi!"
"Phải, một lần!"
Vô Song Ngư tức giận nói: "Biết rõ là tự tìm đường chết mà còn không chịu giúp ích cho huynh đệ ta."
"..." Pháo Thiên Minh cảm thấy về mặt nhận thức mình vẫn kém hơn Vô Song Ngư ở chỗ nào đó. Dù sao thì bản thân cũng chưa bao giờ nghĩ có thể kiếm được một số tiền lớn từ Vụ Lý Hoa, năm vạn năm một lần. Năm vạn tư một lần, cộng lại là bao nhiêu đây? Hoa Hoa chiếm bảy hay là bản thân chiếm bảy? Pháo Thiên Minh đâm ra thất thần.
Vô Song Ngư hỏi: "Có phải ngươi định gọi người rồi giết tới không?"
"Nào có rắc rối đến vậy, thế này thôi, người ta không có việc gì đi dạo rồi gọi cứu mạng, chúng ta còn phải chuẩn bị hành động bão táp gì đó à? Hơn nữa, ta đường đường là đệ tử danh môn chính đạo, thực tế thì đạo đức cũng không chịu nổi giày vò như vậy... Ta định tìm bảo tiêu thay cho cô ấy."
"Bảo tiêu ư?" Vô Song Ngư kinh ngạc nói: "Tiểu đệ có gia đình rồi, đại ca ngài đừng có hy sinh ta."
"Biến đi!"
Trong một sơn cốc, một người, cộng thêm một đám quái vật cấp 70, nơi này đúng là thánh địa tu luyện của các cao thủ.
Pháo Thiên Minh đứng trên một cây khô, im lặng ngắm nhìn người cần cù canh tác. Thân hình vạm vỡ của người ấy, gương mặt kiên cường, đôi vai rộng lớn, trông như một cỗ xe tăng.
Hắn cũng biết có người ở bên cạnh, cũng biết người đó là ai, nhưng tâm trạng hắn vẫn rất bình tĩnh. Hắn không ngẩng đầu lên, chỉ im lặng dùng dụng cụ nguy thủy chiến đấu với bầy thú.
Thời gian trôi qua lâu lắm, sau khi tiêu diệt xong đợt quái thú thứ ba, không còn quái vật bên cạnh nữa, hắn mới ngẩng đầu hỏi: "Tìm ta?" Người này chính là đệ nhất cao thủ mà mọi người từng đồn đại, Lam Sắc.
"Đúng vậy! Có người bảo ta tìm ngươi." Pháo Thiên Minh nằm trên cành cây, thoải mái uống Cocacola, cũng chẳng thèm nhìn Lam Sắc.
"Nữ?"
"Nữ!"
"Chuyện gì?"
"Chuyện tình cảm."
"Ngươi thay ta cám ơn Lãnh Nhược Tuyết , đồng thời bảo rằng ta sẽ không trở lại nữa. Người như ta chỉ xứng đứng trong góc khuất này mà thôi." Lam Sắc ngừng một chút rồi nói tiếp.
"Ta có nói với ngươi là cô ta không?"
"Thế thì là ai?" Lam Sắc thấm thía.
Pháo Thiên Minh chơi một chiêu cá quẫy mình giẫm trên cành cây đáp: "Một cô ả tên Phá Phá bị vây ở điểm phục sinh Kiến Nghiệp. Ngươi có quen biết không?"
Vừa nghe lời ấy, Lam Sắc sững sờ, một lúc sau mới gật đầu đáp: "Có chứ. Cô ấy không cô ả, là thiếu nữ lương thiện."
"Ồ? Thế thì thôi, ta phải đi đây!" Pháo Thiên Minh vẫy tay rồi đi mất.
Điểm phục sinh Kiến Nghiệp...
Phá Phá và Vụ Lý Hoa đang trò chuyện vui vẻ, nhưng vừa thấy Lam Sắc bước vào điểm phục sinh, cả hai đều sững sờ, há hốc mồm kinh ngạc, như thể nuốt hết hai quả trứng vịt. Các cô vẫn đang chờ đợi, cùng nghĩ đến vô số khả năng, chẳng hạn Pháo Thiên Minh nổi điên lao tới, hay Pháo Thiên Minh đàm phán hèn mọn, hoặc Pháo Thiên Minh khuấy động giang hồ... vô số khả năng đều nghĩ tới, duy chỉ không ngờ...
Lam Sắc không nói chuyện với các cô, quay người lễ phép nói: "Huynh đệ từng quen biết xin nể mặt ta một chút, đừng chặn đường phu nhân và bằng hữu của ta nữa. Lam Sắc xin cảm tạ mọi người tại đây."
"Ngươi tưởng mình là ai?" Đám người hét lớn nhưng không ai hùa theo. Ai cũng biết, Lam Sắc không chỉ là cọng hành, mà còn là cà rốt. Cà rốt đánh không chết, ném không vỡ.
Lam Sắc không để ý lời khiêu khích kia, cúi đầu khẩn chắp tay cầu người gần nhất: "Long Thành huynh..."
Lam Thành không nói gì, vỗ nhẹ vai Lam Sắc, quay đầu hô: "Từng là đồng bọn, dù thế nào ta cũng phải nể mặt!" Nói xong nhanh chân đi khỏi. Vừa đi, lập tức có ba mươi mấy cao thủ từng quen biết với Lam Sắc trong Tinh Ảnh đường chắp tay từ giã rời khỏi. Bọn họ cho rằng, mặc dù hôm nay Lam Sắc rất mềm mỏng cầu xin mọi người, nhưng thực chất đây là hành động của một trượng phu.
Mặc dù đội ngũ cao thủ rời khỏi chỉ mang theo một phần mười số người, nhưng mọi người đều hiểu rằng lần vây bắt này đã tuyên bố thất bại. Điều quan trọng nhất là, tuy là lúc này Lam Sắc đang đứng trong thế yếu cầu xin, nhưng trên thực tế Lam Sắc hoàn toàn có thể dựa vào võ lực để ra một con đường máu. Dù sao hắn chỉ có một thiên địch là Pháo Thiên Minh! Mà cho dù là Pháo Thiên Minh cũng không thể dễ dàng giết chết hắn.
Trong đám cao thủ, không ít người từng có qua lại với Lam Sắc, hôm nay người ta cầu khẩn nhún nhường đến vậy, mọi người cũng không vô sỉ đến mức còn tiếp tục vây khốn. Vì thế, mỗi người chắp tay vái chào rồi tốp năm tụm ba lần lượt ra về.
"Ai bảo ngươi đến, ai bảo ngươi nhiều chuyện?" Mọi người đi được bảy tám phần, Phá Phá chỉ vào Lam Sắc mắng.
"Vậy ta đi đây!" Lam Sắc ảm đạm nói.
"Đứng lại! Ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì cứ đi, ngươi coi ta là cái gì? Ta thích ngươi đến hay là mong ngươi đi?"
Lam Sắc quay đầu lại nhìn Phá Phá, trong mắt tràn đầy vẻ mê mang và bất an... Giải cứu cô ấy mà không được cảm tạ, lại trách cứ mình như vậy, cô ấy muốn mình đi mà cũng không cho đi. Rốt cuộc là có ý gì? Không khí bỗng trở nên ngượng ngùng...
Vụ Lý Hoa gửi đến tin nhắn: "Đàn ông đều là loại ngu ngốc! Đừng dùng ngôn ngữ sâu xa của nữ giới để nhắc nhở như thế, ngươi muốn thế nào cứ nói thẳng ra đi."
"Ta nói ra sao được?"
"Ừm... Ta hỏi ý kiến Chử Trà, hình như người này gì cũng hiểu một chút."
Pháo Thiên Minh nhận được tin nhắn từ Vụ Lý Hoa, trả lời: "Ngươi chờ trong giây lát, ta sẽ giúp ngươi kết nối với Thương Tâm, hắn là bậc thầy trong nghề này. Đồng thời xin nhắn lại: về sau không được dùng thủ đoạn này để khiến ta tự ti, bằng không ta sẽ trở mặt đấy."
Phá Phá hỏi: "Ngươi cứu ta, không sợ con hồ ly tinh kia biết rồi nổi giận à?"
"Hồ Ly Tinh?" Lam Sắc Tinh vẫn mơ màng như trước.
Mã đang ở bên điểm hồi sinh, vội vàng nhắn tin cho Phá Phá: "Ngàn vạn lần đừng nóng giận! Cũng đừng bắt bẻ vấn đề này nữa, trực tiếp hỏi hắn, tại sao lại đến cứu cô?"
Lam Sắc gãi đầu, có vẻ hơi khó xử một chút rồi đáp: "Thanh Mai Chử Trà bảo ta tới."
Mã gửi tin nhắn: "Nổi cơn thịnh nộ lên! Chỉ thẳng vào mũi hắn quát lên: Trong lòng ngươi, ta không quan trọng bằng tên khốn kiếp kia sao?"
Lam Sắc vội giải thích: "Ta không có ý đó, ta chỉ là... chỉ là..."
Tin nhắn của Mã: "Ánh mắt lạnh lùng nhưng sắc bén của cảnh sát: Chỉ là cái gì? Tốt nhất vuốt cằm, tỏ thái độ dò xét."
"Chỉ là... ta nhớ nàng lắm." Lam Sắc đột nhiên dốc hết dũng khí ngẩng đầu lên nhìn thẳng, rồi nói.
Mã nhắn tin: "Gương mặt kinh ngạc kèm theo ba phần giận dữ, ba giây sau vừa khóc vừa làm nũng: Nhớ ta, ngươi không biết đến tìm ta à!"
"Phá phá!" Đôi mắt Lam Sắc chứa chan tình cảm nhìn Phá Phá.
Mã đang định gửi tin nhắn thêm thì đã nghe thông báo mình đã bị đưa vào danh sách đen, lập tức nổi điên lên, loại người gì vậy! Lúc này đã nắm được cái thằng ngốc kia trong tay rồi, thậm chí không cho chút tiền boa à.
"Ta đói bụng rồi!" Phá Phá nũng nịu nói.
"Chúng ta đi ăn chút gì đó thôi, ăn móng heo ngâm tương mà nàng thích nhé."
"Được!" Phá Phá và Lam Sắc Lam Sắc trao nhau ánh mắt trìu mến, bỏ mặc Vụ Lý Hoa đang ở điểm hồi sinh, lập tức rời đi...
Chờ Phá Phá và Lam Sắc đi xa, Vụ Lý Hoa nổi giận nói: "Có gì ghê gớm chứ, hừ! Ăn uống mà không gọi ta, thất tình cứ kéo ta đi tự tử. Một ngày đó ta sẽ kiếm một ông chồng cho ngươi tức chết!"
"Tìm ta à!" Một tên sắc lang nào đó hô lên.
Vụ Lý Hoa lạnh lùng nhìn lại, cô bước ra khỏi điểm hồi sinh, hai tấm phù Sinh Tử trực tiếp đưa tên sắc lang kia vào điểm hồi sinh, sau đó quay đầu nói với hắn: "Ngươi ấy à? Tốt nhất là ngươi nên tìm chỗ nào yên tĩnh đếm lại số tế bào não còn sót lại của mình đi. Hừ! Nữ nhân vô lương tâm, gặp trai quên bằng hữu... Nam nhân các ngươi chẳng có ai tốt đẹp cả!"
Mã thở dài: Nữ nhân!