Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 277 - Chương 277: Quy Củ

Chương 277: Quy củ Chương 277: Quy củ

Hồ Bất Quy xem xét tờ thủ dụ mà Tinh Ảnh đưa cho, nội dung viết rằng: "Xét thấy ngươi vì ân nghĩa riêng của bản thân mà không màng chính tà, gây tổn hại nghiêm trọng đến thanh danh của Võ Đang. Vì vậy, đặc biệt ra lệnh cho ngươi trở về cảnh tỉnh, nếu không tuân theo, đệ tử Võ Đang sẽ tự tay thanh lý môn hộ." Bên dưới đề là Trương Tam Phong.

Pháo Thiên Minh và Tinh Ảnh một trái một phải kẹp chặt Hồ Bất Quy, rõ ràng là nếu hắn dám nói nửa chữ "không" sẽ lập tức bị hạ sát thủ. Đây là việc nội bộ của Võ Đang, nếu Long Khiếu Vân không muốn bị Võ Đang diệt môn thì đừng hòng phá vỡ quy củ giang hồ mà nhúng tay vào... Dĩ nhiên, không nhúng tay cũng đồng nghĩa với việc bị diệt môn.

Cuối cùng, mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng đối với người giang hồ, thiên, địa, thân, sư là địa vị tối cao không thể lay động. Ngay cả một người hiện đại luyện võ như Pháo Thiên Minh cũng phải tuân thủ bốn chữ này, loại gây rối như hắn cũng không dám ngỗ nghịch. Từ xưa đến nay tôn sư trọng đạo vốn là tiêu chuẩn cơ bản đánh giá đạo đức con người. Đến thời hiện đại... sư không ra sư, trong mắt sư phụ chỉ có tiền, bóc lột đệ tử. Làm đệ tử thì tìm cách sớm xuất sư, để dễ bóc lột đệ tử kế tiếp. Thậm chí ngay cả trong trường học, nhiều giáo viên cũng chỉ nhìn vào đồng tiền. Còn học sinh ngoài tiểu học còn biết sợ, càng không biết tôn trọng là gì. Tất nhiên, có kẻ ngay cả cha mẹ cũng chẳng tôn trọng, huống hồ là sư phụ.

Vì vậy, cuối cùng Hồ Bất Quy cũng phải ra đi, tuy rằng không tin, nhưng hắn vẫn buộc phải đi...

Giờ đây, trong toàn bộ Hưng Vân sơn trang, ngoài Pháo Thiên Minh và Tinh Ảnh, chỉ còn lại ba người nhà Long Khiếu Vân. Pháo Thiên Minh chậm rãi rút trường thương, giết người diệt khẩu tuyệt đối không được để lại chứng cứ, kẻo đi loại trừ cái ác tuyên dương cái thiện mà lại mang tiếng xấu, bị người khác tẩy chay.

Long Khiếu Vân cũng là loại lưu manh, trực tiếp cầm thương giao chiến với Pháo Thiên Minh. Thương pháp cao cấp đối đầu thương pháp cao cấp, không bên nào chiếm được ưu thế. Vì vậy, Tinh Ảnh lén lút áp dụng chiêu trò hai đánh một, tóm lấy Long Khiếu Vân ném vào mũi thương của Pháo Thiên Minh.

Tiếp đó là Long Tiểu Vân, đối mặt với trẻ vị thành niên đáng thương cầu xin tha thứ này, hai người vốn không hạ sát. Nhưng trong tóm tắt của Đường Đường nói rất rõ ràng: Nhân vật trong nguyên tác lúc đầu ai cũng có phần lương thiện, thậm chí Thượng Quan Kim Hồng cũng có chút tình người đáng yêu, nhưng duy nhất đứa trẻ này nhất định phải giết, tuyệt đối phải giết. Vì vậy Long Tiểu Vân cũng bị mắc vào mũi thương. Kế tiếp, Lâm Thi Âm lao xuống lầu, âm mưu dùng lực lượng của Tinh Đình chỉ lực lung lay Pháo Thiên Minh người đầy tuyệt học.

Pháo Thiên Minh lôi tóm tắt ra nói với Tinh Ảnh: "Đường Đường nói người này cũng phải giết."

"Nếu là Đường Đường nói, vậy phiền ngươi động thương đi." Tinh Ảnh trả lời mất kiên nhẫn, hắn nào biết Pháo Thiên Minh có tật giật mình.

Nhờ Tinh Ảnh xúi giục, Pháo Thiên Minh động thương, Lâm Thi Âm lập tức theo đuôi chồng con.

"Hoan ca, không tốt rồi. Kim Tiền bang phái một cao thủ tên Thiên Hậu tới giết cả nhà đại ca của ngươi. Ngươi mau tới xem thử."

"Hả!" Lý Tầm Hoan sắc mặt tái nhợt như đất, vận khinh công lao đi.

Đối mặt với bốn cỗ thi thể, Lý Tầm Hoan cực kỳ đau xót. Hắn không hề nghi ngờ Pháo Thiên Minh, cho dù trong lòng vô tình nghĩ tới, hắn cũng sẽ ngăn bản thân không nghĩ tiếp. Từ trước đến nay hắn luôn tin tưởng bằng hữu của mình. Cho dù bằng hữu phản bội hắn, hắn vẫn như tin tưởng vô điều kiện. Đây chính là tính cách của hắn, nếu là người khác thì đánh chết cũng không tin những lời ma quỷ này.

Lý Tầm Hoan quỳ gối trước thi thể Lâm Thi Âm, rơi lệ thảm thiết. Pháo Thiên Minh đứng bên cạnh hắn vẻ mặt đau xót ra hiệu cho Mã, Mã gật đầu, rút từ trong túi ra một cây gậy gỗ, từ từ tiến lại gần Lý Tầm Hoan.

Đường Đường giới thiệu: Lý Tầm Hoan là người thông minh đến tuyệt đỉnh. Nhưng điểm yếu cũng hết sức rõ ràng. Đối với tình bằng hữu, hắn coi trọng mạng sống của bằng hữu hơn cả bản thân. Nếu không, hắn đã chẳng đẩy nữ nhân thanh mai trúc mã của mình đến phòng người khác. Lý Tầm Hoan hoàn toàn không cảm nhận được phía sau lưng hắn có kẻ hãm hại, vẫn đau lòng nhìn thi thể Lâm Thi Âm...

Mã lặng lẽ tiến đến bên Lý Tầm Hoan, vận nội công. Hắn quay vòng cây côn gõ xuống. Hắn không lo sẽ giết chết Lý Tầm Hoan. Phải biết rằng đây không phải là võ công của hệ thống. Nội công bảo vệ cơ thể của Lý Tầm Hoan cũng chẳng phải trò đùa. Mục đích của hắn rất đơn giản, chỉ là đánh ngất thôi.

Bịch một tiếng, cây gậy vung xuống nhưng không ngờ lại quét trượt. Đầu gậy trực tiếp đập xuống đất, Mã nhe răng nhảy cao ba trượng. Đây không phải là do võ công của hệ thống mà là tự gây tổn thương, đau đớn gấp đôi. Nhưng sau khi nhảy xong, vừa thấy Lý Tầm Hoan đã ngã trên mặt đất, Mã vừa đau tay vừa kích động lôi bảng hệ thống ra xem xét, hớn hở nói: "Chẳng lẽ ta... thế mà lại lĩnh ngộ thần công Cách Sơn Đả Ngưu rồi sao?"

Tinh Ảnh thở dài, không để ý đến Mã, cầm dây thừng trói chặt Lý Tầm Hoan lại.

Mã vội vã kéo Pháo Thiên Minh hỏi: "Chử Trà, sao ta không có giải thích kỹ năng vậy?"

"Thằng ngốc! Người ta đau đớn quá độ bất tỉnh nhân sự, đã được chưa?" Pháo Thiên Minh nhìn rồi nói: "Tinh Ảnh bịt miệng hắn, bịt cả mắt nữa, kẻo tỉnh dậy rồi lại nói một đống đạo lý với chúng ta."

Tinh Ảnh rất thành thạo trong việc này, nhanh chóng xử lý xong xuôi: "Nếu đến Lạc Dương hắn làm loạn thì sao?"

"Ừm... thì cứ thế đi, dù sao thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng !" Pháo Thiên Minh luôn mang tư tưởng việc ngày mai để ngày mai lo, bao nhiêu việc có thể làm trước thì làm trước. Kết quả ra sao không ai biết, dù gì thì đã làm thì đã làm, chết hay sống cũng chịu thôi.

Pháo Thiên Minh vác Lý Tầm Hoan mới chạy ra sân là thấy một hai người quen đang đợi bọn họ. Một là ông lão, một là thiếu nữ, từng ở Không Có quán rượu kể chuyện. Nghe nói ông lão này là Nhạc giết ia gia của Lý Tầm Hoan, còn cô gái tên Tôn Tiểu Hồng, theo lời Diệp Khai là người vợ tương lai của Lý Tầm Hoan.

"Không ngừng hai vị đang chờ chúng ta đấy chứ?" Pháo Thiên Minh cười híp mắt nói: "Lần sau ta sẽ không thu thuế các ngươi nữa nhé?"

Tôn Tiểu Hồng đứng trước chỉ trích: "Chủ quán Thanh Mai, ngươi làm vậy là gian lận đấy."

"Hả... Sao lại thế?" Tin rằng chín phần mười con người đều có lịch sử ăn gian. Vương Pháo Thiên Minh cũng không cảm thấy có gì không đúng.

"Ngài phải biết là dọc theo đường còn có thể gặp được A Phi, cũng chính là người sáng lập ra kiếm pháp Vô Danh của ngươi. Còn có Tung Dương Thiết Kiếm vân vân. Nói cách khác là các ngươi phải chạm mặt toàn bộ mọi người trên binh khí phổ một lượt mới được."

Pháo Thiên Minh nghĩ rồi nói: "Ta hiểu ý cô rồi, cô định nói phía trước có binh khí phổ, còn có cao thủ của Kim Tiền bang phối hợp với bọn họ, đột nhiên Thượng Quan Kim Hồng người ta đi dạo phố. Cho nên tiền đồ là cực kỳ hung hiểm, sau đó vì không muốn gian lận, chúng ta sẽ đi lên phía trước, sau đó không cẩn thận tặng cả mạng nhỏ của Hoan ca, đây không phải là gian lận... Ý cô như vậy phải không?"

Tôn Tiểu Hồng cũng có phần ấp úng: "Nhưng như vậy thật đáng khinh."

"Đúng vậy! Cho nên! Chúng ta lập tức chuyển qua Trường An, sau đó truyền tống tới Lạc Dương. Cô xem, vừa thuận tiện vừa nhanh chóng."

"Thế nhưng... nhưng mà..." Tôn Tiểu Hồng nín nửa ngày rốt cuộc mới nói ra một câu: "Thế nhưng như vậy thì sự tích anh hùng của hắn sẽ ngắn đi rất nhiều?"

Tinh Ảnh nói: "Cô bé à, cô phải biết rằng mỗi lần giết người, Hoan ca đều cảm thấy vô cùng đau đớn. Chúng ta nhìn ra được hắn rất không muốn giết người, chẳng lẽ cô nhất định phải ép một người không muốn giết người đi giết người? Cô làm như vậy có khác gì giết người? Cô đây là bức ép lương dân làm kỹ nữ, hành vi đó thực sự khiến người ta tức giận."

"Thế nhưng mà..."

Pháo Thiên Minh vừa thấy lại bắt đầu thế nhưng mà, vội vung tay lên nói: "Cô yên tâm, đợi lát nữa giải quyết xong Thượng Quan Kim Hồng, Hắn dám không cưới cô. Chúng ta cũng sẽ đập ngất hắn, nhét vào trên giường của cô, tặng kèm cả A Tam thần du... Cô xem thế nào?"

"Đám người đáng ghét!" Tôn Tiểu Hồng oán trách một câu, khiến ba người kia như bị sét đánh đến trong cháy ngoài mềm, nổi da gà tùm lum.

Lúc này ông lão vẫn im lặng, thấy cháu gái thất bại toàn tập bèn ho một tiếng nói: "Các ngươi phải biết mọi việc đều có quy củ của nó."

Pháo Thiên Minh đáp: "Trời tròn đất vuông con người bên ngoài, đó chính là quy củ." Ý tứ là trời tròn đất vuông đã thành quy củ, mà con người muốn sống trong quy củ đã định, chỉ có thể tự mình tạo lập quy củ. Từ thời Chiến Quốc cho tới cận đại, mỗi triều đại đều có quy củ riêng. Vậy ngoài trời tròn đất vuông ra, mọi quy củ đều do con người đặt ra. Vì là do con người đặt ra, con người cũng có thể phá hủy nó. Thay đổi nó.

Tôn lão đầu gật đầu nói: "Có thể nói ra đạo lý như vậy, thiếu niên cũng có không ít trải nghiệm. Nhưng các ngươi có biết tại sao Tiểu Lý Phi Đao xếp hạng ba, còn Tử Mẫu Long Phượng Hoàn của Thượng Quan Kim Hồng là lại xếp hạng nhì không?"

"Ý của ngài là gì?"

"Ý ta là Lý Tầm Hoan không phải đối thủ của Thượng Quan Kim Hồng. Thượng Quan Kim Hồng chỉ tò mò về Tiểu Lý Phi Đao, hy vọng bản thân có thể tránh được phi đao, Lý Tầm Hoan mới có cơ hội tìm ra kẽ hở mà thắng được hắn. Nhưng hôm nay, Lý Tầm Hoan chưa giết ai, phi đao duy nhất ra tay lại là bắn vỡ chén trà... Vì vậy ta không nghĩ rằng các ngươi đến Lạc Dương lần này sẽ gặp may mắn."

"Có chúng ta ở đây..."

"Ha ha!" Tôn lão cười, như thể nhìn thấy cháu nội đang giảo biện vì một một chuyện hoang đường: "Chỉ có Lý Tầm Hoan mới có thể đấu một trận công bằng với Thượng Quan Kim Hồng. Cho dù Kim Tiền bang đã suy yếu nhưng vẫn là một bang. Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, ta nghĩ nguyên lý này các ngươi hiểu rất rõ."

"..." Pháo Thiên Minh chìm vào trầm tư, Mã và Tinh Ảnh nhìn y. Cả ba đều biết ông lão họ Tôn không nói bậy. Nếu thực sự đến Lạc Dương như thế này, Lý Tầm Hoan lập tức khởi động chế độ đơn đấu, chín phần mười sẽ thất bại. Hiện tại không chỉ là vấn đề tiền bạc mà còn là vấn đề đạo đức.

Pháo Thiên Minh ngẩng đầu nói: "Ý của ngài là, cứ để Hoan ca dùng phi đao giết càng nhiều người càng tốt, đủ để Thượng Quan Kim Hồng sinh lòng ham muốn với Tiểu Lý Phi Đao phải không?"

"Đúng vậy! Đó cũng chính là quy củ. Lý Tầm Hoan chỉ có thể dùng phi đao mở đường tới Lạc Dương, mới có thể chiến thắng Thượng Quan Kim Hồng."

Pháo Thiên Minh búng tay một cái, lấy ra phi đao cười gian nói: "Phi đao! Ta cũng biết chơi đấy. Cẩn thận cánh tay phải của ngươi đấy." Nói xong, Tôn lão đầu lập tức né tránh, không ngờ phi đao xuất hiện ở vị trí đùi trái. Pháo Thiên Minh cười híp mắt nói: "Ta không chỉ biết phi đao của Hoan ca, mà còn biết cách sử dụng nó hơn cả hắn."

Tôn lão đầu rút phi đao ra hỏi: "Ngươi định làm gì?" Phi đao không trúng cổ họng, không gây ra bất kỳ thương tổn nào. Cho dù trúng mắt cũng không gây tổn thương.

Pháo Thiên Minh nói: "Cứ như đã nói, trước hết ta sẽ quay về Lạc Dương, sau đó dùng phi đao xông vào Kim Tiền bang. Nếu Thượng Quan Kim Hồng ra tay, ta sẽ dùng phi đao và khinh công chơi chết hắn. Còn nếu hắn không ra tay..." Pháo Thiên Minh rút ra Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao: "Ta sẽ dùng đao kiếm tấn công, huyết tẩy Kim Tiền bang."

Tinh Ảnh bên cạnh nói: "Chết thì chết thôi. Chết thì voi còn không bằng kiến."

Mã bổ sung: "Hơn nữa cho dù chúng ta không phải lạc đà, cũng tuyệt đối không chỉ là một con kiến."

Bình Luận (0)
Comment