Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đường Đường định chui vào bụi cỏ, nghe có người gọi, quay đầu nhìn lại, lập tức từ bỏ ý định chui vào bụi cỏ. Trước mặt người khác có thể mất mặt, nhưng trước mặt người này lại không đủ can đảm. Các đệ tử Nga Mi khác đều rất chuyên nghiệp, nín thở ẩn nấp trong bụi cỏ không lên tiếng. Nhìn thoáng qua bên ngoài, quả thật khó nhận ra bên trong có người.
Đường Đường vội vàng suỵt một tiếng tới nghênh đón. Pháo Thiên Minh gật đầu, nhẹ nhàng bước tới hỏi: “Cô vẫn chưa trả lời ta tại sao lại ở đây?”
“Ta...ta đến thắp huông đó mà.” Đường Đường ấp úng mãi mới nói ra được lý do.
Trong túi đồ của cô cũng có tấm lụa. Vì thế biết nhiệm vụ của Pháo Thiên Minh và nhiệm vụ của mình là tương phản.
Ban đầu cô không muốn đến, nhưng không thể cự tuyệt lời khẩn cầu của các đệ tử Đường môn. Dù sao hiện giờ trong Đường môn thì Đường Đường cũng là nhân vật có tiếng, đẳng cấp, trang bị và sức ảnh hưởng không nhỏ. Cứ khuyên nhủ như vậy, cô lập tức nhận ra mình vì tư lợi mà quên việc công, đó là hành vi vô đạo đức.
Hơn nữa cô cho rằng nhiệm vụ của Pháo Thiên Minh thuộc phe tà ác, một người thành công, vạn người chịu tội. Nếu kế hoạch này của mình thành công, sẽ chỉ có một người thất bại, hàng ngàn vạn nhà hạnh phúc.
Cân nhắc hai bên, cô quyết định tham gia vây bắt Diệp Cô Thành. Hơn nữa kế hoạch này cũng do cô sắp xếp, bao vây, đốt lửa, ám khí luân phiên xông trận vây chết Diệp Cô Thành.
Có điều cô cũng sợ Pháo Thiên Minh đau lòng vì cách đối đãi của mình với y. Đang mâu thuẫn, bỗng nhiên thấy Pháo Thiên Minh, thật sự không biết nên nói sao cho phải.
“Thắp hương à... thắp hương tốt lắm!” Pháo Thiên Minh gãi đầu không biết phải nói gì cho đúng, nhưng cũng không thể để không khí ngượng ngùng, nên chỉ đành hỏi thêm câu ngớ ngẩn: “Ngươi đến thắp hương à?”
“Đúng vậy, ta đến thắp hương.”
"Thắp hương tốt..."
"Hai tên ngu ngốc!" Chân Hán Tử nấp trong bụi cỏ hung hăng mắng một câu. Hắn nào biết bây giờ Pháo Thiên Minh cũng đang do dự có nên tiến hành kế hoạch đến cùng hay không, liệu có làm đau lòng Đường Đường quá không.
"Đúng vậy! Ta đến thắp hương, đúng rồi ngươi tới đây làm gì?" Rốt cuộc Đường Đường cũng tìm được chủ đề khác.
"Ta đến... cũng là để thắp hương, ha ha."
"Thắp hương tốt lắm..."
Chân Hán Tử và Kiếm Cầm cùng phát khùng, đồng thời nhắn tin cho Pháo Thiên Minh: Ta đại diện Diệp Cô Thành tiêu diệt ngươi, ngay cả Lục Tiểu Phụng cũng cảm thấy muốn lao lên hành hung Pháo Thiên Minh.
Pháo Thiên Minh xem tin tức xong đột nhiên tới áp sát gần Đường Đường nhỏ giọng nói: "Đường Đường, kỳ thật... Ta vẫn muốn nói cho cô một chuyện. Dù sao cũng rất ngại ngùng."
"... Ngươi nói đi." Đường Đường cúi đầu, nghịch ngợm tảng đá bên chân, giọng nói như muỗi kêu.
"Chỉ nói có lẽ... còn chưa được."
"... Vậy ngươi muốn thế nào?" Đường Đường dừng lại một chút rồi thì thầm càng nhỏ giọng hơn: "Thế thì thế nào!"
“Ừm, là thế này, ta vừa học được một chiêu võ công rất đẹp.” Pháo Thiên Minh nói xong rút kiếm ra, một luồng sáng lóe lên ra ngoài. Lập tức mang đi ba mạng người nằm trong bụi cỏ. “Chiêu này tên là Thiên Ngoại Phi Tiên.” Lại san bằng bụi cỏ, giết hai người. “Kỳ quái, sao hôm nay lại lóe lên ánh sáng trắng?” Lại lao ra mười thước...
Chuyện đột ngột phát sinh khiến cho mọi người ngây ngốc. Mọi người đều kéo căng lỗ tai chuẩn bị nghe lời tâm tình, còn có nhiều kẻ chuẩn bị quay phim chụp ảnh linh tinh để chuẩn bị khiến cho Pháo Thiên Minh bêu xấu trên diễn đàn, ai ngờ người ta nói trở mặt là trở mặt, trực tiếp bắt đầu tàn sát.
Bên này Kiếm Cầm xông ra đầu tiên, Chân Hán Tử chậm vài bước mới đi ra, nguyên nhân chủ yếu không phải phản ứng chậm mà là không tìm được mặt nạ thích hợp, cuối cùng vẫn là tìm Lục Tiểu Phụng đang cười khổ lấy một cái khăn mới xong. Mà Lục Tiểu Phụng thật sự bất đắc dĩ và mâu thuẫn. Nếu nói Diệp Cô Thành cũng là bằng hữu của hắn, Tây Môn Xuy Tuyết đương nhiên cũng vậy. Hắn hoàn toàn không biết mình nên giúp ai, chỉ là cảm thấy có một âm mưu rất lớn bên cạnh cho nên mới tập trung quan sát, sợ có kẻ bố trí bằng hữu của mình. Bây giờ người chơi giao chiến, hắn thật sự không có tâm trạng để ý tới.
Đệ tử Đường Môn và Nga Mi giờ đã hoàn toàn tỉnh ngộ, dồn dập nhảy ra bụi cỏ tiếp chiến. Nhưng mới một hồi mười nhóm đã mất đi hai, Phe mình cơ bản là không làm gì được Pháo Thiên Minh, người ta lao một cái ra được mười trượng, nửa đường còn có thể chuyển hướng, ám khí và kiếm hoàn toàn không đuổi kịp.
Đám người bắt đầu ra tay với Kiếm Cầm, nhưng phiền toái lại đến, đệ tử Nga Mi lao tới, đệ tử Đường Môn không thể phát ám khí. Ám khí của đệ tử Đường Môn lại không đủ cho người ta phá, vẩy qua như châu chấu, người ta chỉ cần lắc cổ tay múa một cái, không một mũi ám khí nào có thể làm cô nàng bị thương.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑