Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Pháo Thiên Minh cười ha hả.
Đường Đường nghiến răng. Nam nhân trước mặt rõ ràng là lợn chết không sợ nước sôi, còn giả ngu với mình. Loại người này đánh chửi không có tác dụng gì, giáo huấn càng vô ích, khác nào đàn gảy tai trâu.
Sau một hồi, Đường Đường cuối cùng thở dài nói: "Ta đi đây." Nói rồi hung hăng đạp một cước vào hông Pháo Thiên Minh.
Pháo Thiên Minh rất hợp tác, lăn hai vòng trên mặt đất rồi nằm rên rỉ. Đường Đường không nhịn được cười một cái: bản thân không hề dùng nội lực. Nhưng lập tức tỉnh ngộ, hận không thể tát mình một cái: gã đàn ông chết tiệt. Thế là hoàn toàn lừa gạt qua chuyện rồi. Mình không có chuyện gì đi đá hắn làm gì? Trước tiên không nói đến làm như vậy còn khiến hắn cảm thấy có lỗi không, cho dù là về sau mình nắm được bím tóc của hắn cũng có thể khiến hắn ngoan ngoãn trước mặt mình. Giờ thì hay rồi, không có chuyện gì đi đá một cái, đá hết mâu thuẫn. Dù sao nụ cười đó đúng là quá gợi đòn.
Đường Đường vừa đi khỏi, Pháo Thiên Minh bèn gọi với theo: "Thiên Thiên!" Không thể phủ nhận, tâm tư của Pháo Thiên Minh khá tinh tế. Cho dù Chân Hán Tử đứng cạnh ám chỉ cái đi nữa, trước hết đuổi Đường Đường đi rồi hãy nói.
Thiên Thiên nghi hoặc quay đầu lại nhìn Pháo Thiên Minh, trong lòng cảm thấy hết sức kỳ lạ. Mình với hắn đâu có thân thiết gì? Sao hắn có thể đánh xong rồi lại rất thân mật chào hỏi mình? Nhưng Thiên Thiên khác Pháo Thiên Minh, nếu là Pháo Thiên Minh sẽ không quay đầu lại, chỉ cho y một ngón giữa. Nhưng Thiên Thiên dù sao cũng là cô gái lễ độ, do dự một chút rồi bước lại hỏi: "Ngươi gọi ta à?"
"Đúng vậy! Đúng vậy!"
"Làm gì?"
Làm gì? Câu hỏi này nhìn đơn giản nhưng thật sự khiến Pháo Thiên Minh lúng túng. Nói nhớ cô? Chắc chắn không được, thế chẳng phải bản thân mang danh sắc lang, xấu bụng. Nói đến Thải Vân Phi? Vì hạnh phuc của Chân Hán Tử còn chưa đáng để hy sinh như vậy. Nói Chân Hán Tử muốn cưa cẩm cô? Người ta quay đầu bỏ đi liền, Chân Hán Tử cũng sẽ liều mạng với mình.
"Làm gì à? Ha ha... Không có chuyện gì, ta chỉ muốn khen cô... Phòng thủ của cô cao thật, ta cố ý lăn bốn lần cũng không giết được cô."
"Trong nhà ngươi khen người khác đều nói như vậy sao?" Ánh mắt Thiên Thiên đã lóe lên tia lửa giận dữ. Ban đầu cô đã có ấn tượng xấu về Pháo Thiên Minh. Chưa kể việc Thải Vân Phi không ngừng kể chuyện mình bị y ức hiếp, ngay cả trên giang hồ danh tiếng của Pháo Thiên Minh cũng không tốt cho lắm, dù là trong Thập Đại Ác Nhân Phách Lối trên diễn đàn, y cũng đứng top đầu.
Chân Hán Tử đang nổi giận. Giận có hai điều, một là nói không ra tay với Thiên Thiên mà còn cố ý làm khó cô bốn lần. Hai là vì sao không giới thiệu mình, lại đi nói vài câu bậy bạ khiến người trong lòng ghét mình. Có câu mỹ nhân tăng can đảm, Chân Hán Tử liền lên nói: "Thanh Mai, nên nói thằng nhóc ngươi thế nào cho phải đây. Ta nể mặt ngươi là bằng hữu của bằng hữu nên mới ra tay giúp đỡ, ngươi ám toán thì thôi đi, sao lại cố ý giết cả người quen?... Cô tên Thiên Thiên phải không?" Đồng thời gửi tin nhắn cho Pháo Thiên Minh: "Tiền tài báo đại ân."
"Đúng vậy, ngươi là?"
"Ta là Chân Hán Tử thật..."
"Ài! Ta biết ngươi. Lúc ở Hoa Sơn ngươi bị hắn đánh xuống sườn núi ngã chết đúng không?" Thiên Thiên giật mình hiểu ra, chẳng trách trông quen mắt như vậy. Pháo Thiên Minh cười trộm trong lòng: Giả bộ đại hiệp này, cho ngươi giả bộ này.
"Đều là chuyện đã qua." Chân Hán Tử mặt không đổi sắc trả lời: "Chuyện hôm nay ta cảm thấy rất xấu hổ, ta cũng là thật sự không có cách nào mới đồng ý cùng thằng nhóc này ra ngoài làm nhiệm vụ. Hắn nhờ ta suốt ba ngày, phiền chết được. Hôm nay thấy hắn giết cả người quen, thật sự là... bỏ đi, để lại cho hắn chút mặt mũi. Không bằng thế này, lát nữa ta làm chủ. Mời cô ăn một bữa, coi như xin lỗi cô có được không?"
Thiên Thiên gật đầu nói: "Ngươi nói rất có lý, nhưng... ăn cơm thì miễn đi."
"Vậy sao được, mặc dù đây là trò chơi, nhưng ta cũng mong chơi quang minh lỗi lạc. Nếu cô không nể mặt để ta bày tỏ một chút áy náy, ta... ta... không phải ta cũng xấu như hắn sao?" Nói xong chỉ tay vào Pháo Thiên Minh.
Ta nhẫn nhịn, trên đầu chữ nhẫn có chữ đao, nhẫn nhịn nhất thời, lột cả ngàn đồng tiền thật. Trong lòng Pháo Thiên Minh thầm nghĩ trăm lần, đã thấy người tán gái, chưa từng thấy tán gái như vậy, hại người lợi ta ngay trước mặt người, giẫm lên bả vai của mình để thông đồng với cô nương nhà người ta. Hừ! Gian phu dâm phụ, người người tru diệt.
"... Vậy được rồi! Lát nữa làm việc xong liên hệ với ta, ta còn phải về Nga Mi làm chút chuyện."
"Tự mình ra giá đi!" Sắc mặt Pháo Thiên Minh lạnh tanh nói: "Đã nói tên cho ngươi biết, hi sinh danh tiếng của ta đã giúp ngươi thông đồng làm bậy rồi. Có phải cũng nên bồi thường rồi không?"
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑