Ba người xuống lầu, gã to cao cười rồi chạy nhanh dần, sau khi ra cửa tây thì càng rảo bước, chạy thật nhanh dọc theo đường lớn. Chàng công tử hít một hơi, chạy song song cùng gã. Hai người chạy càng lúc càng nhanh, Pháo Thiên Minh phải dùng bốn thành nội lực mới theo kịp.
Gã cao to cao liếc nhìn hai người, đột nhiên tăng tốc, mờ lao tới như một bóng. Vị công tử kia cũng không chịu thua, từ tốn đuổi theo. Pháo Thiên Minh phải dùng bảy thành nội lực cho khinh công Phi Vân Thang mới bám theo kịp.
Gã cao to cười ha hả, chỉ phía trước: "Cách đây 10 dặm có một cái đình, ai tới trước thắng!"
Pháo Thiên Minh cười khà: "Nếu xa hơn tí nữa thì ta không theo kịp các ngươi. Nhưng quãng ngắn như thế này thì khó nói lắm." Hắn mở toàn bộ mười thành nội lực, bay như tia chớp. Hắn đã tính toán kỹ, nội lực còn lại duy trì được 15 giây, Du Nhận Hữu Dư có thể kéo thêm 30 giây nữa, vừa đủ tới đình.
Nhưng không ngờ hai người kia cũng mở hết nội lực, tốc độ không chậm hơn Pháo. Ba cơn gió cuồng phong lao tới đình, mặc dù Pháo chuẩn bị trước nhưng vẫn tới đích chậm hơn hai người nửa bước.
Gã cao to cười lớn: "Mộ Dung công tử, hôm nay Kiều Phong chịu phục ngươi rồi đấy. Cô Tô Mộ Dung, quả nhiên danh bất hư truyền."
Vị công tử kia nhìn Pháo Thiên Minh, Pháo lập tức nói: "Ta tên Thanh Mai Chử Trà, có thể gọi ta là Chử Trà hoặc Thanh Mai công tử. Không liên quan gì đến Mộ Dung cả."
"Tiểu đệ họ Đoàn, tên Dự, có vẻ huynh đài nhận nhầm người rồi." Vị công tử kia nói.
Kiều Phong suy nghĩ: "À, ngươi là hậu duệ Đoàn gia Đại Lý à. Khó trách, khó trách. Đoàn huynh, sao ngươi lại đến Giang Nam?"
Đoàn Dự nói: "Thú thật, tiểu đệ bị bắt đến đây." Hóa ra Đoàn Dự bị một người tên Cưu Ma Trí bắt đến Tô Châu, sau đó gặp người tình trong mộng nhưng người ấy đã có người yêu khác rồi, do quá buồn chán nên rời Tô Châu đến Hàng Châu uống rượu, kết quả gặp Kiều Phong.
Kiều Phong nghe xong vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nói: "Đoàn huynh, ngươi rất thẳng thắn, ta chưa từng gặp ai như vậy. Chúng ta vừa gặp đã thân thiết, vậy hai ta kết nghĩa huynh đệ nhé?"
Đoàn Dự vui vẻ: "Tiểu đệ cầu còn không được."
Pháo Thiên Minh hỏi: "Có phần của ta không?"
Kiều Phong cười nói: "Mặc dù ngươi là đệ tử của danh môn, nhưng điểm đạo đức quá thấp, không đủ điều kiện làm nhiệm vụ kết nghĩa. Tuy nhiên cá nhân ta rất thích ngươi."
Đoàn Dự cũng nói: "Chúng ta nghe ngươi dặn dò đổi rượu dưới lầu rồi nên mời ngươi lên cùng uống, vốn định trêu chọc ngươi. Nhưng nếu ngươi quá đạo đức, chúng ta cũng sẽ không để ý tới ngươi."
Pháo Thiên Minh cũng không thấy thiệt thòi gì nói: "Được! Kết nghĩa đi! Ta làm chứng cho."
"Làm chứng sẽ không có phần thưởng đâu." Đoàn Dự nhắc nhở.
"Phần thưởng gì?"
"Tuyệt học không trọn vẹn..."
"Được rồi, ta vẫn làm chứng thôi, trên người ta còn vài tuyệt học không trọn vẹn mà chưa học được." Pháo Thiên Minh đã miễn nhiễm với những tuyệt học không trọn vẹn rồi.
Sau khi hai người kết nghĩa, hệ thống nhắc: Kiều Phong, Đoàn Dự trở thành bằng hữu của ngươi.
Pháo Thiên Minh nói với hai người: "Chúc mừng hai người trở thành người bạn thứ hai và ba của ta. Ta nghĩ hai vị không có quá nhiều kẻ thù trên giang hồ chứ?"
Kiều Phong nói: "Giang hồ tất nhiên có kẻ thù, nhưng ta Kiều Phong luôn sống chính trực..."
Đoàn Dự nói: "Kẻ thù của ta cũng không nhiều lắm, chỉ có Tứ Đại Ác Nhân và một người tên Cưu Ma Trí."
Pháo Thiên Minh cười khà khà: "Vẫn ổn đấy chứ. Mẹ nó, bằng hữu đầu tiên của ta thì kẻ thù khắp nơi á!"
Kiều Phong vỗ vai Pháo Thiên Minh: "Vậy chúng ta đi trước đây, ta sẽ thường xuyên đến quán ngươi uống rượu."
Pháo Thiên Minh quay lại Không Có Quán Rượu, chẳng có người chơi nào cả. Đang tính hôm nay lỗ bao nhiêu tiền thì tiểu nhị chạy tới nói: "Ông chủ, có khách ở tầng hai nói không có tiền trả."
Pháo Thiên Minh nói: "Không có tiền trả thì không gọi là khách, mà là ăn quỵt. Để ta lên xem trước có nên báo nha môn hay không."
Pháo Thiên Minh lên tầng hai, nhìn thấy một thiếu niên mặc áo đen, thắt lưng đeo một thanh đao đen, đứng im lìm như một mũi lao. Cảm giác đầu tiên Pháo nhận được là sát khí tử vong bốc ra từ thiếu niên.
"Ừm... không có tiền à?" Pháo Thiên Minh không biết phải mở lời thế nào.
Thiếu niên gật đầu nhưng không nói gì.
"Ừm... bao giờ có tiền?"
Thiếu niên lắc đầu, vẫn im lặng.
"Ừm... đi đi!"
Thiếu niên lại lắc đầu, nhưng cuối cùng cũng lên tiếng: "Ta rất đói, nên..."
Pháo Thiên Minh nhìn lên bàn, chỉ thấy một cái bát trắng, trong đó ngay cả nước cũng không còn. hắn thở dài: "Huynh đệ thật khó khăn. Vài hôm trước ta cũng như ngươi. Tiểu nhị! Mang đồ ăn lên."
Thiếu niên lắc đầu: "Ta no rồi!"
Pháo Thiên Minh chờ thiếu niên nói tiếp nhưng hắn ta lại im phăng phắc. Lần này tới Pháo Thiên Minh đau đầu hỏi: "Ngươi không đi cũng không ăn gì cả, thế ngươi muốn thế nào?"
Thiếu niên nói: "Ta có thể rửa bát để trả tiền ăn."
"Ta là chủ quán, nói rồi không cần trả đâu, đây còn 1 lượng, ngươi cứ lấy đi tiêu dọc đường. Nếu không đủ thì cứ nói, đừng khách sáo, hôm nay dù sao ta cũng làm phúc nhiều rồi."
Thiếu niên lắc đầu: "Ta muốn đi biên ải, nhưng ta không phải ăn mày, mà ta lại không có tiền."
Pháo Thiên Minh tức giận hỏi: "Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Ta có thể kiếm tiền."
Pháo Thiên Minh hỏi: "Ngươi giỏi nhất việc gì?"
"Giết người." Giọng điệu thiếu niên rất nhẹ nhàng, như nói tới việc giết gà.
Pháo Thiên Minh sững sờ, ra là cùng nghề, đều làm nghề giết người, nhưng có sự khác biệt về căn bản. Lúc này có người dưới lầu gọi: "Chủ quán, cho nói chuyện cái."
Pháo Thiên Minh chạy xuống, một thiếu niên áo trắng lười nhác ngồi trên ghế. Pháo hỏi: "Ngươi lại có chuyện mẹ gì đây?"
Thiếu niên áo trắng cười nói: "Sao chủ quán nóng tính thế, dù sao sư phụ ta cũng quen biết ngươi mà. Ngươi coi như nửa sư thúc của ta, sao lại khó chịu với vãn bối như vậy?"
"Sư phụ của ngươi?" Pháo Thiên Minh hỏi. Thiếu niên rút ra một chiếc liễu diệp phi đao, vung tay ném trúng chai rượu Louis 13.
"Á!... Thằng kia, chai này giá nhập 20 vàng, là bảo vật trấn quán, bồi thường tiền đi..."
Thiếu niên áo trắng lật túi quần ra, buồn rầu nói: "Ta cũng không có tiền."
"Bắt nạt ta hiền lành à, ngươi nên biết ta báo cảnh sát là cả hai đứa các ngươi vào tù đấy."
Thiếu niên cười hì hì: "Nhưng ta biết lau dọn bàn ghế, nói sao nhỉ, ngươi và sư phụ ta quen biết nhau mà, ngươi cũng không đành lòng để ta lang thang đường phố chứ?"
Pháo Thiên Minh hỏi: "Vì cái tên ở trên lầu à?" Thiếu niên áo trắng gật đầu. Pháo Thiên Minh hỏi: "Có mang theo vợ con không?" Thiếu niên lắc đầu."Thôi được, từ hôm nay ngươi và cái gã trên lầu đều làm tiểu nhị, lương theo tiêu chuẩn quan phủ, gã trên một vàng một tháng, bao ăn ở. Còn ngươi một vàng một tháng, đãi ta ăn." Quay sang nói với tiểu nhị: "Ngươi nghỉ phép đi."
Thiếu niên áo trắng cung kính nói: "Thâm, thật quá thâm. Chẳng trách sư phụ bảo ông ngay thẳng."
"Toàn thân thâm xì đang ở trên kia, tên các ngươi là gì?"
"Phó Hồng Tuyết" "Diệp Khai".
"Diệp Khai, tự lo một ít đồ lên cho mình, coi như ta mời các ngươi... không được quá 20 bạc. Đừng uống rượu nữa, các ngươi còn đang lớn, hại sức khỏe thì khó mà ăn nói với sư phụ các ngươi. Coca cũng đừng uống, có caffein, uống nước lọc đi! Tốt cho sức khỏe và làn da."
Diệp Khai thấy Pháo Thiên Minh đứng cửa uống Coca, nghi ngờ hỏi: "Ông chủ..."
Pháo Thiên Minh thở dài: "Làm người lớn khó lắm, ta phải tiêu diệt những thứ tai họa này trước, kẻo nó ảnh hưởng xấu đến thế hệ sau."
Diệp Khai cạn lời.
Một cô gái xinh đẹp cười tươi đi tới hỏi: "Ông chủ, còn thiếu chức chưởng quỹ không ạ?"
"Mười vàng một tháng, trả cho ta. Còn phải bảo đảm mỗi tháng quán kiếm được hai lượng vàng trở lên, không được nghỉ ngơi, xin nghỉ tính là nghỉ việc trái phép, nghỉ việc trái phép một ngày phải nộp thêm ba mươi vàng. Cô có nhận không?" Pháo Thiên Minh nói một cách vô cảm.
Nữ nhân kia cười tươi, đưa cho Pháo Thiên Minh ba mươi lượng vàng: "Trước mắt trả tiền một tháng trước, nếu có lợi nhuận dư thừa thì tính vào phần của ngài, nếu lỗ vốn thì tính vào phần của ta."
Sau khi thu tiền, Pháo Thiên Minh hài lòng hạ giọng hỏi: "Trắng hay đen?"
"Trắng!"
"Nếu cần giúp đỡ gì, có thể mời ta, ta là trưởng bối của hắn."
"Không thành vấn đề."
"Cô tên gì?"
"Đinh Linh Lâm."
"00? Tên hay lắm..."
- Giải thích, linh là số 0, ở đây Pháo nghe nhầm thành 00. Hết giải thích.