Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Còn một điều kiện nữa, cũng là cuối cùng." Chân Hán Tử nín thinh một lúc rồi nói: "Cũng không có gì cả... chỗ kia sẽ lạnh buốt."
"Lạnh buốt ư? Ý là sao?"
"Ý là... cảm giác như đang ngâm mình trong nước đá, còn các nơi khác vẫn ấm áp. Ngươi... hiểu chưa?"
"Có vẻ đã hiểu, chắc chắn điều kiện này sẽ ảnh hưởng lớn đến tâm lý. Mạo muội hỏi một câu nữa: Cuộc sống tình dục trong đời thực của ngươi gần đây có còn bình thường không?"
Chân Hán Tử đập bàn một cái quát lớn: "Chiêm ta vẫn to lắm nhé!" Pháo Thiên Minh bị dọa đến ngây người tại chỗ, đàn ông với đàn ông thảo luận về đề tài này, sao lại nổi nóng đến thế. Thế nhưng bước tiếp theo lại bật cười. Chân Hán Tử thì thầm nhỏ giọng nói: "Bình thường hay không bình thường phải xem kỹ kỹ thuật và phối hợp của đối phương."
"Ha ha... Ta biết nên chọn thế nào rồi.”
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
“Tiểu Hắc, co cho ta mượn đao của ngươi dùng tạm hai ngày được không, tiện thể mượn cả võ công hai ngày nưa. Ngày mai ta phải đi liều mạng với một kẻ thù."
"Đao? Lúc đó cho ngươi mà ngươi không lấy. Bây giờ lại đến mượn. Bị Tiểu Ngư cầm đi chặt củi rồi, tự ngươi đi lấy lại đi. Võ công khắc trên đó đấy, tự ngươi xem đi."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Chỉ trong chốc lát, Pháo Thiên Minh ôm con đao chạy ra kéo Tiểu Hắc hét lên: "Này! Hắn nói ta không biết chữ khắc trên đao, không cho học?"
"Ai nói thế?" Tiểu Hắc nhận lấy con đao nhìn lướt qua nói: "À! Đây là của mẹ ta, tức mẹ Diệp Khai, kết hợp văn tự Trung Hoa, văn hóa Tây Vực, phong cách Ba Tư cùng một ít chữ số Ả Rập tạo thành chữ cổ, chủ yếu là sợ đao thất lạc ở bên ngoài, bị người ngoài chiếm lợi."
"Vậy ngươi dạy ta có được không?"
"...Ngươi muốn học thì cũng được, bên ta có một nhóm nhiệm vụ lớn..."
"Thôi đủ rồi" Pháo Thiên Minh vung tay lên nói: "Đừng nói nữa. Ta đây ngay cả chút võ công cũng không có, còn đi nhận nhiệm vụ được nữa à?"
"Vậy thì ta hết cách rồi." Tiểu Hắc đi vài bước rồi quay đầu lại hỏi: "Sao ngươi không tìm Diệp Khai đi đòi, chỗ của hắn có một bộ kiếm pháp đấy. Nói là một cao nhân bảo hắn tìm người truyền thụ, điều kiện trên ngươi đều đáp ứng hết cả."
"Điều kiện gì?"
“Đầu tiên phải có kỹ năng tăng tốc ra tay, ngươi có không?”
“Có, từ Nhất Điểm Hồng.”
“Ngươi phải giúp Diệp Khai hoàn thành tâm nguyện.”
“Có, chẳng phải đã kéo ngươi về rồi à?”
“... Vị cao nhân ấy chính là bằng hữu Lý Tầm Hoan, vì vậy truyền nhân phải cũng là bằng hữu hay vãn bối của Lý Tầm Hoan.”
“Được, ta với Hoan ca thân thiết lắm.” Pháo Thiên Minh kích động nói.
“Yêu cầu cuối cùng, người này phải có danh hiệp, nghĩa là đạo đức phải trên 60.”
Pháo Thiên Minh nuốt nước miếng hỏi: “Đã từng có được tính không?”
“Không tính.”
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
“Tổ sư gia, xin ngài thương xót, cho mượn 40 điểm đạo đức được không? Ta phải đi tử chiến với kẻ thù ngay bây giờ!” Pháo Thiên Minh ở ngoài đại điệnv nói xong đang cẩu khẩn thê lương.
Một lúc sau, giọng nói Trương Tam Phong ung dung vọng lại: “Đúng là không có cách nào với ngươi, ta đã giao một nhiệm vụ môn phái tăng 40 điểm đạo đức, mau nhận lấy đi. Rất đơn giản thôi.”
Pháo Thiên Minh điên cuồng chạy thẳng tới Trương Trung Hành, sau khi đánh bay bốn đệ tử Võ Đang cuối cùng cũng đến mục tiêu: "Lão Trương, xin hãy ban nhiệm vụ 40 điểm đạo đức cho ta." Trước mắt lập tức xuất hiện một nhắc nhở nhiệm vụ. Pháo Thiên Minh không cần suy nghĩ trực tiếp đồng ý. Loại nhiệm vụ này sơ hở là bị cướp mất ngay. Nhưng sau khi quan sát kỹ nhiệm vụ, đột nhiên giận tím mặt, lại hất văng mấy người lao tới cửa đại điện rống lên: "Lão Trương, ngươi cút ra đây cho ta."
Đệ tử xung quanh Võ Đang khiếp sợ: trâu bò, không biết chữ chết viết như thế nào.
Nào biết bây giờ Pháo Thiên Minh chỉ còn mỗi một một thân một mình, cũng chỉ còn Du Nhận Hữu Dư là người ta có thể phế bỏ... Đương nhiên có thể không phế bỏ là tốt nhất, chiêu này vốn siêu thực dụng.
Nhưng không nghĩ tới Trương Tam Phong cũng không có tức giận, mở cửa cười híp mắt nói với Pháo Thiên Minh: "Tìm ta có chuyện gì?"
"Nhiệm vụ này là có ý gì?"
Trương Tam Phong ôn hòa giải thích: "Người trẻ tuổi, rất nhiều thứ không thể dựa vào cầu xin mà có được. Mà phải dựa vào thiên phú của mình, vận may của mình, hoặc là... Ỷ Thiên Kiếm của mình."
"Lấy bảo kiếm cao cấp nhất đổi 40 điểm đạo đức của ngươi, có phải ngươi hơi âm hiểm quá không?" Pháo Thiên Minh chỉ thấy muốn cắn Trương Tam Phong. Đặc biệt là nụ cười hiền lành kia, vô cùng đáng khinh. Nhỏ thì trưởng thôn tân thủ thôn, lớn thì BOSS như Lục Tiểu Phượng, Diệp Cô Thành. Chỉ cần vẻ mặt hiền lành một chút thì tuyệt đối không có chuyện tốt. Ừm... Người bán hàng đa cấp đặc biệt là người phụ trách tẩy não cũng cực kỳ hiền lành.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑