Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ta ghét nhất chính là những kẻ liên minh chống chiến tranh ấy, hai nước giao chiến, quân nhân phải có dáng vẻ của quân nhân, vừa bị bắt làm tù binh là gia nhập liên minh chống chiến tranh, biến thành tay sai, hoàn toàn không có tư cách làm người. Nếu nói người Nhật là chó, thì bọn chúng chính là loại chó phản bội."
"Vậy thì sao? Nếu không có bọn họ, ngươi biết Trung Quốc sẽ chết bao nhiêu người? Ngươi có biết..."
Pháo Thiên Minh đau đầu, sao mình lại kết giao với hai người bằng hữu như thế. Điều tệ hại nhất là hai người này tính tình đều rất bướng bỉnh, cứng đầu. Bình thường nhìn bề ngoài hào sảng của họ, cảm giác anh hùng xuất chúng. Nhưng cũng chính vì anh hùng xuất chúng, dù không hấp bánh bao họ cũng bốc khói. Hiện giờ đặt ra vấn đề lớn như vậy, hai người bèn lật bài xem ai mới là đại ca trong Cái Bang.
Nói về tình cảm thì tất nhiên Phích Lịch thân hơn. Nhưng bây giờ đâu dám dùng tình cảm để bàn luận việc này. Hát Bất Túy với ta là bằng hữu đạm bạc như nước, tuy qua lại ít ỏi, nhưng mỗi lần ta cần giúp đỡ, người ta đều sẵn lòng ra tay mà không từ chối, thậm chí còn chưa nói mục đích đã vỗ ngực nhận lời. Hai người bằng hữu tốt đến thế, không có chuyện gì thì tắm một cái rồi đi ngủ, ăn no rửng mỡ hay sao mà lại tranh luận thế này.
May mắn thay... May mà bằng hữu chung địa điểm của họ không chỉ có mình. Pháo Thiên Minh đã thấy bốn người Vô Song Ngư, Đường Đường, Tinh Ảnh, Xa đi đến, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bốn người này là đồng bọn mà hắn đã chọn lựa kỹ càng, cũng coi là suy nghĩ tương đối chín chắn. Ái Niếp Niếp thì không liên lạc được, Chân Hán Tử đừng có mà tới góp vui, Kiếm Cầm vẫn còn đang đi lại trong sa mạc. Vụ Lý Hoa thì khỏi nói, có thể cùng bọn họ bàn luận về chiến tranh hòa bình, bản tính thiện ác con người, mâu thuẫn giữa nhân loại và các dân tộc tất có mối liên hệ nhân quả, cần có lời giải thích khách quan, đối với tâm trạng của chúng ta với các dân tộc ngoài hành tinh cũng nên như thế nào, bla bla...
Pháo Thiên Minh cũng hiểu đại khái nhiệm vụ của môn phái này. Kiều Phong bị một nữ nhân, cũng chính là một NPC tên là Mã phu nhân ám hại. Để lộ thân phận người Khiết Đan. Sau đó xúi giục tứ đại trưởng lão mời các đồ đệ trong môn phái thảo luận, nên giết nên tha hay nên giữ hắn lại. Đương nhiên thấy Kiều Phong ngồi dưới đất không để ý uống rượu, độ khó nếu chọn giết không thấp. Người của Cái Bang không ai chọn giữ lại mà do Hát Bất Túy và Phích Lịch dẫn đầu bàn luận việc giết hay tha. Chọn giết Kiều Phong, nếu thành công giết được, trong một tháng, phần thưởng nhiệm vụ sư môn gấp bội, hậu quả sau đó là trong một tháng Cái Bang không được có người mới gia nhập. Chọn tha, phần thưởng nhiệm vụ sư môn giảm một nửa, nhưng sẽ đưa ra nhiệm vụ chín chiêu Đả Cẩu bổng.
"Ai là Mã phu nhân?" Xa hiểu rõ tình hình hiện tại rồi hỏi.
"Kia kìa! Người còn mặc tang phục, chồng đã mất!" Pháo Thiên Minh chỉ vào một thiếu phụ không xa chỗ A Châu.
"Nhớ kỹ, nếu ả lạc một mình thì xử luôn đi, không có việc rồi đi gây chuyện, ăn no rửng mỡ."
"Không cần rắc rối như vậy, ta ra tay trước, làm ả ngay tại chỗ." Pháo Thiên Minh cười nói: "Ai là Mã phu nhân?"
"Ta đây, không biết từ bao giờ mà Võ Đang, Thiếu Lâm lại đến can thiệp vào việc nội bộ của Cái Bang?" Mã phu nhân tiến lên hai bước, trong lời nói mang ý mỉa mai.
"Không phải không phải, ta chỉ là một đạo sĩ, chuyên xem tướng. Ta vừa cảm nhận được trong rừng hạnh có yêu khí bốc lên ngùn ngụt, nên mới tò mò đi dạo vào đây!"
"A? Thiếu hiệp đã nhìn thấy yêu quái kia chưa?"
"Thấy rồi, chẳng phải chính là ngươi sao? Đừng nổi giận, ta hỏi ngươi trước đã, có phải lúc mười tám tuổi ngươi đã mồ côi cả cha lẫn mẹ? Có phải lúc ba mươi tuổi chồng của ngươi cũng đã mất? Có phải đến bây giờ vẫn chưa có con?"
"Làm sao ngươi biết?" Mã phu nhân tò mò hỏi.
Ta đoán, Pháo Thiên Minh thầm nghĩ rồi nói: "Ngươi có biết mình là Bạch Hổ Tinh hạ phàm không? Cha mẹ đều chết, chồng cũng chết. Trước khi ngươi bốn mươi tuổi, nam nhân nào lăm giường với ngươi đều chết không có chỗ chôn."
"Nhãi con miệng lưỡi độc địa! Ngươi có bằng chứng gì?" Mã phu nhân giận dữ tiến lên vài bước, gằn giọng hỏi.
"Bằng chứng ở ngay trên người ngươi, chỉ sợ ngươi không dám cho ai xem thôi." Pháo Thiên Minh cười khúc khích đáp. Trước tiên phải làm cho sự việc rối tung lên, rồi lại khuấy đục nước bùn, xem có cơ may nào khiến hai người không còn thù hằn nhau nữa hay không. Thật sự không còn cách nào khác thì cứ cùng nhau căm thù mình vậy, bằng hữu phải hy sinh cho nhau chứ.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑