Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vậy nên lần này Xa trực tiếp ngả bài, kết quả không lạc quan nhưng cũng không bi quan. Nói theo Xa thì là: Có một phần ba đệ tử Thiếu Lâm kiên định ủng hộ ta lãnh đạo, một phần ba là tiểu nhân đi theo hai tên khốn kiếp liếm mông Huyết Ảnh. Còn một phần ba kia thì ngớ ngẩn, không theo phe nào, tự chơi với nhau.
Vậy nên lần này bên ngoài là xung đột do hiểu lầm, nhưng thực chất ẩn giấu kết quả tất yếu. Mà chất xúc tác cho việc này lại là Lãnh Nhược Tuyết mà ít người ngờ tới.
Huyết Ảnh vì cô mà ra sức phát triển thế lực giang hồ, dùng mưu kế cướp đoạt cao thủ các phái, thành lập một tổ chức tinh nhuệ gần 200 người. Nhưng vấn đề là 200 người này vốn là người của các phái khác nhau. Hoặc là tay phải, tay trái của các bang hội khác, hoặc là những cao thủ số một, hai, ba của các môn phái. Ảnh hưởng của họ đều không phải tầm thường. Cứ như vậy sẽ khiến người khác bất bình: Sao ngươi không lôi kéo ta? Hay là: Sao ngươi dám lôi kéo người của ta?
Đương nhiên Huyết Ảnh biết nếu chiến dịch lần này thắng lợi sẽ mang lại vinh quang cho bản thân, chỉ có điều bây giờ cuộc sống của hắn cũng chẳng mấy tốt đẹp, phải nói là bị đám nhà thiết kế lôi ra đầu gió; ngay trong lúc ở trụ sở bang hội đã nổi điên lên: "Đệt mợ! Mua một tên Dương Quá hai ngày mà phải tốn 90 vạn vàng, hắn cướp luôn đi không được à?" Một tên bang chúng mắt lóe sáng chỉ vào một chỗ trên giấy nhắc: "Bang chủ, có người rẻ hơn nhiều, cái này chỉ ba lượng, có thể dùng cái khác thay thế mà."
Huyết Ảnh liếc qua: "Hộ vệ A, thông thạo võ công sơ cấp. vớ vẩn.” Hắn không nói hai lời, một cước sút bay mấy tên hạ nhân đề nghị ra khỏi cửa lớn." "Mẹ nó! Mua Độc Cô Cầu Bại hai tiếng đồng hồ phải 100 vạn vàng... Mua Tây Môn Xuy Tuyết một ngày 70 vạn, sao không gọi là Độc Cô cường đạo? Tây Môn thổ phỉ?"
"Bang chủ, vậy chúng ta có mua không?"
"Mua chứ. Tất nhiên phải mua, chúng ta mới có 5 triệu người, người ta có 8 triệu, không mua NPC bảo vệ điểm then chốt, cứ đợi bị cướp à? Ta xem lại nào... À, cái này hay đấy, song tuyệt học cấp 50, biết sử dụng hơn 10 loại tuyệt học các phái, trí thông minh cực cao, mỗi ngày có 10 vàng. Thằng ngu này là ai?" Huyết Ảnh tràn đầy hy vọng lật trang xem, lập tức nổi giận dữ dội: "Đệt mẹ tổ tông mười tám đời nhà thiết kế này!" Trang kế tiếp ghi tên là Mộ Dung Phục.
"Báo cáo bang chủ!" Một tên NPC canh cửa chạy vào nói: "Có một người tự xưng là bang chủ Kim Tiền bang, gọi là Thượng Quan Kim Hồng đến viếng thăm. Hắn nói sẽ bảo đảm cho ngài đại thắng trong trận chiến này."
"Ô hô? Kim Tiền bang? Hình như là một bang phái nhỏ ở Khai Phong?" Huyết Ảnh cau ngươi nói: "Cho mời!"
Trong danh sách, những cái tên đáng chú ý thì hắn không mua nổi. Trong đống máu gà lông vịt này, lại có người cam đoan đại thắng, đừng nói là NPC, cho dù chỉ là một đống phân thối, hắn cũng cho là có thể tranh luận một phen.
Khi liên quân tập trung được tới 80% ở Lạc Dương, thì Pháo Thiên Minh ở trong phòng nhỏ quán rượu của mình giơ chén rơi lệ, không có võ công! Ngay cả trận đấu lớn nhất năm nay cũng chưa thể tham gia, thật sự khiến người ta đau lòng. Dù túi tiền có hai trăm vàng, nhưng y cho rằng ở trạng thái toàn thịnh dù thế nào cũng phải có ba trăm vàng, hơn nữa vốn có khinh công tuyệt hảo, cướp kho vật phẩm của bang hội vẫn luôn là ước mơ của y. Huống hồ đó là kho vật phẩm của đệ nhất bang hội, bộ trang bị toàn chở bằng xe kéo.
"Hiện giờ ta đang ở dưới lầu nhà ngươi, muốn mời ta lên ngồi một chút không?" Pháo Thiên Minh vừa xem tin nhắn, hóa ra là bà chủ Lãnh đến rồi, xóa tin nhắn, lờ đi, thêm vào danh sách đen, tiếp tục uống Coca thôi.
"Ngươi có ở đây không?" Lại xem tin nhắn, hóa ra là Thiên Nhãn, đối với người này thì không thể vô lễ, đành phải xuống lầu đón tiếp.
"A... Hai mỹ nhân đại giá quang lâm tiệm ta, thật sự rất vinh hạnh! Sao các ngươi đến mà không báo trước, tiểu nhị, bàn này tính cho ta." Có thể Pháo Thiên Minh vô cùng bất ngờ, hoàn toàn không có chút kỹ thuật nào.
Lãnh Nhược Tuyết không để ý: "Chúng ta đến tìm riêng ngươi, sao không trả lời tin nhắn?"
"Có à?" Pháo Thiên Minh lấy điện thoại ra nhìn qua loa nói: "Không thấy đâu! Có lẽ tín hiệu kém, thôi, ngồi đi!"
Thiên Nhãn lấy điện thoại ra nghi ngờ hỏi: "Cái điện thoại này không có màn hình, lại nói tin nhắn cũng không dùng điện thoại..."
"Hắn đang giả ngu đâu, đừng để ý đến hắn.”
"Ngươi rất hiểu hắn!" Thiên Nhãn hơi ghen tị.
"Đương nhiên, nếu không hiểu hắn, ta đâu có đem ngươi theo." Không ngờ Lãnh Nhược Tuyết thản nhiên nói với Thiên Nhãn: "Ngươi về trước đi! Ta có chuyện cần tìm chủ quán Thanh Mai."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑