Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngoại trừ Tiểu Nhị ở lại, mười người còn lại lập tức trở về nơi đóng quân của bang hội, Lãnh Nhược Tuyết như thấy Pháo Thiên Minh hoàn toàn không để mình vào mắt, chỉ biết hừ một tiếng, mang theo Thiên Nhãn lắc mình đi mất.
"Ta đã bắt chuyện với Huyết Ảnh, hắn nói không sao, tạm thời có thể không về. Ngươi giữ ta lại làm gì?” Tiểu Nhị thấy mọi người đều đi rồi bèn mở miệng hỏi.
"Ta muốn đi Khai Phong một chuyến, nhưng ngươi cũng biết các bằng hữu kia hoặc là bận rộn, hoặc là lười biếng, hoặc là võ công quá thấp. Cho nên ta đành phải nhờ ngươi đi theo bảo vệ.” Đột nhiên Pháo Thiên Minh có hứng thú với Kim Tiền bang mà Lãnh Nhược Tuyết nhắc tới.
Đúng lúc Pháo Thiên Minh và Tiểu Nhị đi Khai Phong, một NPC sắc nước hương trời một độc thân tìm đến đại bản doanh của Bất Túy...
Bất Túy nhìn NPC tuyệt sắc trước mắt này nhưng không hề có chút biểu cảm, ngay cả Nhất Kiếm Đoạt Tâm và những người khác ở đây cũng không hề phản ứng gì, chỉ có Xa thầm mắng trong lòng: Đùa cái gì, nhìn một bộ số liệu mà choáng váng, toàn đồ đểu.
Xa ho khan một tiếng hỏi: "Ngươi là ai? Tìm chúng ta có việc gì?”
Mỹ nhân không hề để ý đám nam nhân thất thố, tươi cười đáp: "Ta là Triệu Sư Dung.”
Kim Tiền Bang có trụ sở gần con hẻm nhỏ phía nam thành, đó là một con hẻm rất bình thường. Pháo Thiên Minh và Tiểu Nhị mò tới trước cửa Kim Tiền Bang, nhưng phát hiện đây thực sự chỉ là một bang hội nhỏ, biển hiệu rất đơn sơ thường, cửa lớn cũng rất tầm thường, thậm chí hai tên NPC canh cửa còn không có vũ khí. Chỉ có điểm đặc biệt là, hai tên canh cửa A và B giống như hai cây giáo, đứng thẳng tắp suốt ba phút mà không chớp mắt.
"Bây giờ làm gì đây?” Tiểu Nhị hỏi.
“Ngươi có sợ chết không?”
“Trong trò chơit hì không?”
“Vậy được! Chém chết chúng đi.”
“... Không thù không oán, sao lại giết người bừa bãi được? Không tốt lắm đâu?”
“Xưa nay ngươi có oán thù gì với lợn không?
“Không có!”
“Vậy ngươi còn ăn thịt chúng? Lên đi!”
Tiểu nhị cười khổ một tiếng, tuốt đao ra chém thẳng về phía canh cửa A. Pháo Thiên Minh liếc qua, thấy người nước ngoài này đúng là độc địa, Thiên Hạ Tam Tuyệt đao thì không dùng, lại thi triển chiêu Phi Lôi đao làm hoa mắt người ta.
Nhưng chiêu kế tiếp lại khiến hai người kinh hãi, Canh cửa A nhẹ nhàng nghiêng đầu né tránh, để mặc đại đao chém xuống vai trái. Một tiếng thịt rơi, tay trái bị chém đứt lìa, Canh cửa A không hề chớp mắt, như thể cánh tay bị chém không phải của mình. Tay phải đánh ra một chiêu rất bình thường, chiêu này tên cũng rất bình thường, gọi là Phá Ngọc quyền. Võ công trung cấp, nhưng võ công trung cấp này đánh thẳng vào ngực Tiểu Nhị đang kinh ngạc, một tiếng độp nặng nề vang lên, Tiểu Nhị bay ra xa ba trượng, ngã sấp xuống đất, rõ ràng đã bị thương nặng.
Trong khoảng thời gian đó, canh cửa B vẫn bất động, mặc dù canh cửa A đã mất một cánh tay, nhưng cũng không tức giận, cũng không tự ti mặc cảm, thu chân quay trở lại vị trí của mình. Nếu không phải cánh tay đứt lìa còn nằm dưới đất, Pháo Thiên Minh thực sự tưởng rằng vừa rồi chỉ là một giấc mộng.
Lúc này cửa lớn được mở ra, một người bước ra ngoài. Người này thân hình rất cao lớn, mặc áo vàng kim lóng lánh, vạt áo rất ngắn, chỉ che đến đầu gối; tay áo buộc chặt, ngón tay dài thanh mảnh, xương lồi lên, trông rất khỏe mạnh. Trên đầu đội mũ rộng vành, vành mũ rộng thùng thình, rìa vành che thấp xuống, bên hông phải dắt một thanh kiếm, cán kiếm hướng về bên trái, vì vậy đây là thuận tay trái. Hắn hơi ngẩng đầu lên nhìn Pháo Thiên Minh một cái, khiến Pháo Thiên Minh lùi lại một bước. Pháo Thiên Minh phát hiện trên mặt người này có ba vết sẹo. Vết sẹo cũng chẳng đáng sợ, cũng không phải nguyên nhân khiến Pháo Thiên Minh lui bước. Điều thực sự đáng sợ là đôi mắt của hắn, đôi mắt màu xám tro ấy không nhìn thấy cảm xúc, cũng không nhìn thấy sự sống.
"Có chuyện gì vậy?" Nam nhân đáng sợ hỏi.
"Không có chuyện gì." Người canh cửa trả lời. Hắn luôn cho rằng chuyện mình xử lý được thì không thể coi là chuyện lớn.
"Xuống dưới bôi thuốc!"
"Vâng!"
"Ngươi là Thượng Quan Kim Hồng?" Pháo Thiên Minh thấy nam nhân đáng sợ quay người định trở vào bèn lên tiếng hỏi.
Nam nhân đáng sợ dừng bước, xoay người lại, thanh kiếm ở tay trái đã không còn ở hông, thân thể cũng không còn ở vị trí cũ. Mà vị trí yết hầu của Pháo Thiên Minh xuất hiện thanh kiếm của nam nhân đáng sợ. "Ta tên Kinh Vô Mệnh. Ở đây chỉ có Thượng Quan bang chủ, không có Thượng Quan Kim Hồng."
Gió thổi qua, cuốn theo những mảnh giấy. Kinh Vô Mệnh đã quay trở lại, người canh cửa cũng được thay. Pháo Thiên Minh thở dài nói: "Chúng ta quay về đi!"
"Vậy là dò la xong rồi à?" Giọng nói của Tiểu Nhị hơi run rẩy, không phải vì thương tích mà là vì cảm giác lạnh lẽo thấu xương. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng còn có một người võ công trung cấp có thể gây thương tích nặng như vậy cho bản thân, còn có đôi mắt màu xám tro ấy nữa, ngay cả yêu ma trong địa ngục cũng không xứng có đôi mắt như thế.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑