Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 377 - Chương 377 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 62

Chương 377 - Quỳ Hoa khiếu giang hồ 62
Chương 377 - Quỳ Hoa khiếu giang hồ 62

Dịch: Athox

Biên tập: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Ăn may, ăn may thôi. Bây giờ thì sao? Hai người này cũng không phải là dễ đối phó đâu." Tinh Ảnh cười ha hả nói.

"Ta thấy Dương Đỗ Thiên vốn đã là người chết, cho nên trong nhiệm vụ nhất định phải chết. Còn Trương Vô Kỵ ta nghĩ hắn sẽ không chết, cũng không thể chết được. Bởi vì Tiểu Trương còn dính líu tới rất nhiều nhiệm vụ khác, không giống những người khác rảnh rỗi không việc gì mà ở cái nơi hoang vu này. Cho nên ta cho rằng chỉ cần có thể giết chết Dương Đỗ Thiên, Trương Vô Kỵ sẽ bỏ trốn. Đương nhiên nếu hắn thực sự muốn đi, bọn ta ai cũng không ngăn nổi." Tử Phi Tử đột nhiên nói một câu.

"Có bằng chứng không?" Xa hỏi.

"Không có, đó chỉ là một người bằng hữu của ta đoán thế. Tên là Thiên Nhãn, Chử Trà. Ngươi biết chứ?"

"Ừm! Có biết, trước kia từng thiết kế trò chơi, có chút hiểu biết về những chuyện này, đề xuất của cô ấy có thể tham khảo." Trong tay Pháo Thiên Minh vẫn cầm cuốn cẩm nang chiến thuật cho trò chơi Tam Độ mà Thiên Nhãn đưa. Theo y, Thiên Nhãn thực sự có tài, không những suy tính được mức độ đê tiện của nhà thiết và những chuyện có thể xảy ra, mà còn liệt kê chi tiết mọi cách thức và điều kiện; còn có thể suy luận ra vài khả năng khác.

Tinh Ảnh tổng kết: "Vậy bây giờ chỉ còn một vấn đề là giết Dương Đỉnh Thiên. Có vẻ việc này chỉ dễ dàng hơn chế tạo vệ tinh một chút thôi."

Xa tiếp lời: ”Nói rất đúng! Ủ lò thì không có tác dụng rồi, ai nấy không thể phát huy thân pháp, dễ đả thương người mình chứ chẳng nói làm được gì, hơn nữa chỉ là hy sinh vô ích mà thôi. Hắn không biết mệt mỏi. Cho nên ta nghĩ ra một biện pháp!”

"Biện pháp gì?"

"Đơn đấu!"

Pháo Thiên Minh lập tức nói: "Ta có việc đi trước! Hẹn gặp lại mọi người."

Nhưng Xa lại giống như đã sớm biết, nắm chặt lấy tay áo Pháo Thiên Minh tiếp tục nói: "Chúng ta lợi dụng xa luân chiến, chọn ra cao thủ so chiêu với hắn, chỉ cần mỗi cao thủ có thể lưu lại một vết thương trên người hắn, như vậy là đủ rồi. Cứ như vậy, ta nghĩ Trương Vô Kỵ cũng không ngại lấy hai chọi một."

"Ý kiến hay!" Ba người còn lại trầm trồ khen ngợi. Trong lòng đồng thời nói thêm một câu: Nếu cao thủ chết sạch, mọi người cùng nhau chạy trốn, lúc về cũng bàn giáo được.

Pháo Thiên Minh trừng mắt nhìn Xa, Xa xoay người cúi đầu nhìn ngực Pháo Thiên Minh, giống như tiểu cô nương vừa làm sai chuyện gì, vừa mân mê nút thắt áo của Pháo Thiên Minh vừa nhỏ giọng nói: "Chử Trà, ta biết ngươi vẫn nguyện chết vì ta mà. Lần này người ta thật sự rất tức giận, không làm thịt tên khốn kiếp kia thì trong lòng sẽ khó chịu. Một khi khó chịu, người ta sẽ mất ngủ, một mất ngủ sẽ già nua, một khi già nua sẽ không ai lấy, không ai lấy buộc phải gả cho ngươi hoặc Thương Tâm, nhưng Thương Tâm đã có người..."

"Dừng dừng dừng! Ta nói này, ngươi có thể không khiến ta kéo xuống nước được không, nước này sâu lắm, không chịu nổi đâu!"

Lúc này Xa đột nhiên nói với giọng càng nhẹ nhàng: "Nếu ngươi thật sự không muốn đi thì thôi, thật ra ta cũng không nỡ..."

"Ngao..." Pháo Thiên Minh như chuột bị mèo cắn, xuất hiện trong đại điện bằng tốc độ ánh sáng: "Dương Đỉnh Thiên, có gan cùng ta đơn đấu."

"Đơn đấu? Ha ha. Ngươi muốn chết, ta sẽ tác thành cho ngươi." Dương Đỉnh Thiên bay xuống sảnh.

"Ta muốn chết? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết võ học đệ nhất thiên hạ. Dương Mạch Phong Tẫn" Pháo Thiên Minh dứt lời, một vệt tàn ảnh bắn thẳng đến Dương Đính Thiên cách đó mười mét. Dương Đỉnh vừa thấy kinh hãi, miễn cưỡng khởi động Càn Khôn Đại Na Di trước khi mũi kiếm đâm vào ngực. Pháo Thiên Minh đâm hụt, dường như ngay cả bước chân cũng không chuyển, lập tức lại một tàn ảnh xuất hiện, đánh thẳng tới Dương Đính Thiên cách đó mười mét.

Lúc này Dương Đỉnh Thiên đang sợ hãi, hắn vốn nghĩ rằng tốc độ như vậy chỉ là một loại quán tính, không ngờ Pháo Thiên Minh cứ như toàn thể mềm dẻo, không động thì thôi, động là thay đổi tùy ý: xoay người, trượt bước, rút kiếm liền mạch lưu loát. Tốc độ được diễn hóa đến cực hạn.

"Ta dịch chuyển!" Dương Đỉnh Thiên miễn cưỡng lùi lại mười trượng. Nhưng kiếm của Pháo Thiên Minh cũng theo sát tới. "Ta dịch chuyển... tiếp tục... dịch chuyển... dịch ... dịch..."

Đám người chơi ngây người đứng nhìn, khắp đại điện đầy ảnh tàn của Pháo Thiên Minh, như trăm người cùng rút kiếm, chật kín cả đại điện. Cảnh giới này là thứ bọn họ không bao giờ có thể cảm nhận được. Lúc này Kiếm Cầm lại lật tay một cái, nói nói với bốn vị đại sư huynh: "Trả tiền đi! Một người một ngàn lượng. Ta đã nói Chử Trà có át chủ bài không đành lòng lấy ra mà."

Xa thận trọng nói: "Ta không cho, ta đã dùng mỹ nhân kế rồi, hi sinh rất lớn."

"Thôi đi!" Pháo Thiên Minh và Dương Đỉnh Thiên chơi trò mèo vờn chuột được ba phút, Dương Đỉnh Thiên bỗng dưng di chuyển sang một bên kêu: "Ta đếm một, hai, ba cùng dừng lại."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Bình Luận (0)
Comment