Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Không tập hợp được nhiều người thì khó mà thực hiện được việc gì, nhưng nếu nhiều người quá thì lại khó kiểm soát. Nếu thật sự tìm được kho báu, lỡ đội ngũ xuất hiện vài tên nội gián, gọi người khác đến trực tiếp chém giết... Vì vậy, cách tốt nhất là tập hợp theo đơn vị bang hội và môn phái, thứ nhất có người lãnh đạo đáng tin cậy, thứ hai còn có hỏa lực yểm trợ. Lượng châu báu năm trăm triệu vàng, cho dù là đội quân vạn người, mỗi người cũng có thể chia được năm vạn vàng.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
“Mẹ nó, đám nhà hiết kế này chỉ sợ không chơi chết người ta hay sao, còn lập ra quy tắc: người chết mất phần. Thật cmn vô liêm sĩ, chẳng lẽ phải khiến mọi người quay về tân thủ thôn thì bọn họ mới vui vẻ? Hay là thấy những ngày qua chưa đủ loạn?" Tinh Ảnh tự mình tìm đến Pháo Thiên Minh để bàn luận việc này.
"Ngươi có thể không đi được mà!"
"Không đi... thế thì không tốt lắm. Mọi người đều đã đi rồi, nếu ta ở lại chẳng phải là thoát ly quần chúng hay sao? Chử Trà, theo ngươi thì việc tìm kho báu này do người Võ Đang tổ chức hay là do liên minh tinh anh tổ chức?"
"Võ Đang tổ chức? Tổ chức bao nhiêu người? Một vạn người? Ngươi không sợ trong một vạn người ấy lại có một tên nội gián sao? Đến lúc đó cho dù chúng ta tìm được, chỉ cần đăng bài trên diễn đàn, Võ Đang sẽ trở thành kẻ thù công khai của cả giang hồ, hàng trăm vạn người nhìn thấy Võ Đang là giết. Lúc đó địa vị sinh tồn của chúng ta cũng chẳng hơn con chuột là bao. Ngay cả người tự tin như ta, cũng không dám bảo đảm mình có thể sống sót ra khỏi dãy núi tuyết." Pháo Thiên Minh thở dài, lần tìm kho báu này không biết sẽ có bao nhiêu người chết. Mẹ nó, bản đồ kho báu mà lại rẻ hơn cả giấy nháp, gần như người nào cũng có mười tờ.
"... Vậy ngươi có mưu kế gì không?"
"Có, nhưng ta chắc chắn ngươi không dám dùng."
"Ngươi nói trước đi!"
"Ngươi tìm một trăm đệ tử Võ Đang đáng tin cậy trà trộn vào tất cả các đoàn thể. Sau đó phát hiện tung tích của kho báu, ta điều tất cả nhân mã Võ Đang mai phục ở cánh đồng tuyết đi cướp. Chỗ tốt là như vậy chúng ta có thể điều động ba vạn người. Hơn nữa mục tiêu bị mọi người công kích đầu tiên chính sẽ không phải là chúng ta Hơn nữa cho dù toàn bộ giang hồ vây giết chúng ta, ta cũng có thể dựa vào võ công, thừa dịp hỗn loạn, bình yên thoát thân..."
"... Vậy võ công yếu một chút thì sao?"
"Thôi xin, kẻ địch chung của mọi người đó! Tốt một chút cũng phải chết! Huống chi là kém."
"Ngươi đi chết đi!" Tinh Ảnh xuất cước bay tới.
Cuối cùng cũng chỉ có thể triệu tập hội nghị tầm bảo mở rộng, mọi người nhất trí rằng vận mệnh của mình chưa bao giờ hưng vượng, mua vé số cũng không trúng quá năm trăm vạn, cho nên hoàn toàn không có khả năng tìm ra một điểm đỏ trong phạm vi vạn dặm. Cuối cùng nhất trí biểu quyết: nhất định phải dựa vào lực lượng của quần chúng tìm kiếm. Sau đó thông qua các loại tin tức khác nhau chém quần chúng mới là cách đúng.
Danh sách nhóm tầm bảo cũng như dưới đây: Pháo Thiên Minh, Xa, Vụ Lý Hoa, Uống Hát Bất Túy, Phích Lịch Lịch, Tinh Ảnh, Kiếm Cầm, Vô Song Ngư do tám người hợp thành. Tạm thời đặt tên là Ái Tâm Tổ Hợp. Còn có Ái Niếp Niếp và Đường Đường tham gia làm nhân viên ngoại biên, phụ trách tin tức. Không còn cách nào khác. Người ta cưỡi ngựa bình thường không thể leo lên Tuyết Sơn. Còn tên tiện nhân Mã... Hắn vẫn cho rằng đi ngắm tuyết cùng Diệp Tử lãng mạn hơn so với đi ăn cướp. Về phần Chân Hán Tử, đã bị kéo đến đội ngũ tầm bảo trăm người của Lãnh Nhược Tuyết.
"Vậy ngươi làm nhiệm vụ bang hội thế nào rồi?" Trong lúc mọi người mua dược liệu, Vụ Lý Hoa đột nhiên hỏi Pháo Thiên Minh.
Pháo Thiên Minh ngẩn người, đúng rồi! Mình hai ngày là phải nhận một nhiệm vụ, nếu không nhiệm vụ liên tục sẽ không thành công. Đi Đại Tuyết Sơn, mười ngày nửa tháng cũng khó có một người qua lại, người khác không giống, một nhiệm vụ đưa tin là kéo dài ba ngày, phức tạp chừng mười ngày cũng không có vấn đề gì. "Vậy làm sao bây giờ?"
Tinh Ảnh cười cười đưa ra ý tưởng: "Nếu không ngươi viết tờ đơn xin nghỉ phép?" Mọi người khinh thường Tinh Ảnh.
Pháo Thiên Minh lại gãi đầu nói: "Ta đi thử xem sao!" Cả nhóm khinh thường Pháo Thiên Minh, kể cả Tinh Ảnh.
Sau nửa giờ, Pháo Thiên Minh trở về, nét mặt lộ vẻ âm u bất định. Thấy ánh mắt thắc mắc của mọi người, y nói: "À, chỉ là phê duyệt tờ đơn nghỉ phép thôi." Tinh Ảnh lập tức khinh bỉ cả nhóm. "... nhưng mỗi ngày phải trừ đi 30 vàng, nói là lấy tiền tạm ngừng chức vụ, còn hy vọng ta xin nghỉ cả năm."
"... Ta cũng nên xin nghỉ vài ngày. Ta còn ba ngày nữa là tới thời hạn nhiệm vụ, không ngờ thế mà lại xin nghỉ phép được... Trời ơi! Chuyện gì thế này?" Tinh Ảnh dặn dò một câu rồi chạy về phía trạm dịch.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑