Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Hừ!" Chỉ cần Pháo Thiên Minh nói một câu, cái mũi của Tiểu Tuyết ắt sẽ thổi bong bóng, dùng cách này để thể hiện thái độ khinh miệt đối với Pháo Thiên Minh: Hừ, đến bây giờ mà ngay cả một câu xin lỗi cũng không có. Sau đó mới nói ý kiến của mình: "Ai nói không thể chết chứ?" Cho dù Pháo Thiên Minh nói mặt trăng tròn, Tiểu Tuyết cũng có thể phản bác lại: Mặt trăng là hình vuông.
Pháo Thiên Minh lại bỏ qua Tiểu Tuyết, nói tiếp: "Thiên Nhãn đã nói rồi mà, nhiệm vụ của Hồ Phỉ là tập kích người chơi...". Chưa dứt lời, bỗng thấy một thanh đao đột ngột xuất hiện bên trái Tinh Ảnh, chém ngược về phía đầu hắn.
Tay phải Pháo Thiên Minh luôn cầm phi đao, không rõ là phản ứng nhanh hay phản xạ tự nhiên, nhưng phi đao bay thẳng tới vị trí chủ nhân của thanh đao kia. Lúc này, Tiểu Tuyết cũng thấy bóng đen xuất hiện bên người Tinh Ảnh, không khỏi kêu lên một tiếng.
Tinh Ảnh cũng quay đầu lại theo bản năng, chỉ trong chớp mắt, cánh tay trái đã bị chém rời khỏi người. Đợi Pháo Thiên Minh hét lên, ba kiếm bay tới, tên tập kích kia... Hồ Phỉ, đã biến mất. Trời đất chỉ còn một màn tuyết trắng xóa.
"Có đau lắm không?" Lúc Pháo Thiên Minh rút kiếm dò xét xung quanh, Tiểu Tuyết vừa đưa thuốc cho Tinh Ảnh vừa hỏi nhỏ.
"Đau!" Tinh Ảnh nghiến răng nói ra một chữ.
"Vậy ta nhẹ tay... Ngươi yên tâm, nửa giờ nữa cánh tay sẽ mọc lại... Như thế có tốt hơn chút nào không?"
"Vẫn đau, nhưng không sao. Ta là đường đường một đấng anh hào, chút đau đớn nhỏ này nào có tính chi. Ngược lại Tiểu Tuyết cô nương, không dọa đến cô chứ?"
"Không, không có.”
"Một thiếu nữ tốt bụng như cô, thật hiếm thấy.”
Tiểu Tuyết đang thay băng vết thương nhẹ nhàng mỉm cười đáp: "Ngươi cũng thế, bây giờ đa phần nam nhân chỉ cần bị chút đau nhỏ là than van cả ngày. Thật lòng mà nói, nãy giờ ta còn lo ngươi đau đớn đến rơi nước mắt. Ngươi thật dũng cảm.”
"Ta chẳng dũng cảm gì, mà thật ra... cô thật đẹp. Ta không chỉ nói vẻ bề ngoài, mà còn nói tấm lòng nhân hậu của cô.” Tinh Ảnh nhìn Tiểu Tuyết đầy tình cảm.
"...” Tiểu Tuyết đỏ mặt.
Pháo Thiên Minh liếc nhìn đôi cẩu nam nữ này, ngươi nói ngươi sến sẩm thì ta cũng chịu, nhưng hình như không biết trên kênh còn có bóng đèn, bên ngoài lại có cường địch. "Ta cảm thấy chúng ta đã lọt vào ảo ảnh, nói theo thuật ngữ trò chơi là phó bản.” Pháo Thiên Minh bình tĩnh nhắc nhở.
"Ngươi nghĩ cách đi, ta chữa thương cái đã.” Tinh Ảnh phân công xong, dịu dàng nói: "Tiểu Tuyết, thiếu nữ xuất sắc như cô chắc chắn có nhiều người theo đuổi phải không?”
"Nguy hiểm!” Pháo Thiên Minh hét lớn: "Mau cắn lưỡi tỉnh lại khỏi ảo ảnh!”
Pháo Thiên Minh cười hí hửng ngồi xem hai người nước mắt rơi lênh láng, nói: "Sự thật đã chứng minh ảo ảnh không tồn tại, cũng chứng mình chỉ có tự làm hại bản thân mới gây đau đớn thật sự. Cảm phiền sau này mở kênh riêng tư. Chắc Hồ Phỉ đã đi tìm nơi chữa trị vết thương. Chúng ta đi thôi!”
"Ngươi chơi xấu quá đấy." Tinh Ảnh tức tối gửi tin nhắn cho Pháo Thiên Minh.
"Hắc hắc, ngã đã sớm nhìn ra tiểu cô nương này có ý đồ."
"Ý đồ gì?"
"Có hai ý đồ: Thứ nhất, đã sớm đã thèm muốn nước bọt của lão nhân gia ngài, dù ngươi rơi nước mắt, người ta cũng cho rằng ngươi là nam nhân lãng mạn có huyết có lệ, nên thái độ của ngươi không có ảnh hưởng lớn. Thứ hai, bị ta hãm hại một phen không rõ nguyên do, bèn quay sang dùng chiêu chuyển dời ánh mắt của mấy bé gái ta, muốn làm cho ta ghen tuông... A, khả năng này cao đến 99%!"
"Thấy người tự luyến nhưng chưa thấy ai tự luyến như ngươi Ngươi tưởng đây là trong tiểu thuyết nào, nữ nhân bị ngươi ức hiếp đều thích ngươi chắc? Thế thì hái hoa tặc chẳng phải vợ khắp thiên hạ? Ngươi tự xem lại mình đi, muốn nhân phẩm không có nhân phẩm, muốn dung mạo không có dung mạo, muốn trách nhiệm lại không có trách nhiệm, vốn dĩ chỉ là một thiếu niên ba không mà thôi. Còn 99%, được một phần tỷ thì ngươi đã phải cười trộm rồi."
"Được rồi, vậy ngài cứ cố gắng thêm, cướp được tay là được rồi. Từ lâu ta đã ao ước được nhìn thấy vẻ mặt sắp điên cuồng của Hắc Nữu. Ta còn lấy làm lạ, ngươi nói xem Hắc Nữu rất hứng thú với ngươi, sao lại có vẻ tránh né như vậy?"
"Nói thật nhé, cũng bởi vì điểm này nên ta mới không thích cô ấy. Đó là một loại cảm giác chiếm đoạt, nói hai câu với người cùng giới mà cô ấy cũng cảm thấy bị lạnh nhạt. Chán không chịu được."
Bốn ngọn núi chính của cánh đồng tuyết Trung Hải đã hoàn toàn sụp đổ, mà đỉnh núi bao quanh bọn họ cũng có không ít đất lở, ba người nhìn tới chân núi, loáng thoáng thấy được mặt đất màu đen.
"Báo cho bọn họ đi." Pháo Thiên Minh cầm kiếm đề phòng hướng chân núi: "Chúng ta vừa dùng khinh công, chưa chắc Hồ Phỉ đã có cơ hội công kích chúng ta, nhưng bây giờ... mọi người cẩn thận một chút." Lấy đàn ra, hai mươi con sói con nhanh chóng xuất hiện bên cạnh y, sau đó Pháo Thiên Minh cho bọn chúng ăn một chút gì, tạo thành một vòng tròn lớn bao vây ba người. Cuối cùng đội ngũ trăm người bao gồm Nhược Tuyết va Ái Tâm tiểu đội trăm người rốt cục cũng đến, mọi chuyện đều như Thiên Nhãn suy nghĩ, bão tuyết vẫn hoành hành, núi tuyết cũng không có bị tái tạo trở về bộ dáng cũ.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑