Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lam Sắc cũng nghĩ như vậy, quay đầu chạy lại, lại phát hiện chỗ cửa động bị trăm người vây chặt, vội vàng kêu: "Mau tránh ra."
Lúc này mọi người mới hiểu ra, vội vàng lùi hẳn ra ngoài cửa sắt. Lam Sắc chạy gần cửa sắt, quay đầu nhìn lại, còn cách tảng đá hai mươi thước, chỉ có hai chữ: nhẹ nhõm. Lúc này phía bên phải cửa sắt đột nhiên xuất hiện một bàn chân đen, Lam Sắc đang quay đầu vào trong không có gì bất ngờ bị ngáng chân ngã lăn trên mặt đất. Lam Sắc vội vàng ngẩng đầu lên định đứng dậy, một bộ quần áo xuất hiện phía trên khuôn mặt của hắn, che khuất khuôn mặt của người gây tai nạn. Trong khoảng thời gian ba giây này, tảng đá đã lăn tới, hung hăng đâm vào phần lưng Lam Sắc vừa đứng dậy.
Pháo Thiên Minh thu chân cảm khái, Cửu Dương Thần công đúng là là quái vật, va chạm như thế mà không hóa thành ánh sáng trắng. Đương nhiên, bị va chạm như vậy, Lam Sắc theo tác dụng quán tính bay ra cửa sắt, cũng bay ra khỏi khoảng đất bằng phẳng nho nhỏ trước cửa sắt, lăn xuống chân núi...
Lần này mọi người đều giật mình, Lam Sắc lăn đi hơn nghìn thước mà vẫn chưa chết. Hơn nữa còn có tiếng hô hoán trên kênh đội ngũ: "Ai ám toán ông đây?"
Lãnh Nhược Tuyết ghé sát Pháo Thiên Minh nói: "Thấy không? Đây chính là thân thể Kim Cương Bất Hoại."
"Mạnh đến nỗi không hợp lẽ thường." Pháo Thiên Minh gật đầu: "Khó trách ngươi muốn hy sinh cái đó."
"Đừng nói bậy, ta chưa bao giờ đồng ý với hắn điều gì. Thực ra lại là một thằng ngốc, chẳng khác gì Huyết Ảnh. Hừ! Cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga." Lãnh Nhược Tuyết khinh khỉnh nhìn xuống điểm đen đang nằm trên mặt đất.
"Thiên nga..." Pháo Thiên Minh lầm bầm một câu, ngửa mặt lên trời thở dài: "Chúa ơi, xin hãy tha thứ cho ta, bởi vì ta phát hiện còn có kẻ vô sỉ hơn cả ta."
"..." Lần thứ n Lãnh Nhược Tuyết cảm thấy muốn bóp chết y.
"Đây là quần áo của ai?" Lam Sắc nhặt lên chiếc áo cấp trắng trên mặt đất, rồi quét mắt nhìn mọi người hỏi. Ánh mắt cố tình tập trung trên người Pháo Thiên Minh. Bởi vì danh tiếng của người này rất không tốt.
"Cái này sao hơi quen quen đấy?” Pháo Thiên Minh tiến lên cầm trong tay quan sát một hồi, hơi suy nghĩ, giật mình nói: "Bảo sao quen thấy, đồ của Hồ Phỉ đây mà. Tinh Ảnh, xem xem có phải là đồ của Hồ Phỉ đã mặc hôm chém cánh tay ngươi hay không?”
Thôi xin, cái đấy màu trắng, cái này màu ãnh. Tinh Ảnh mắng thầm trong bụng một tiếng, cẩn thận tiếp nhận rồi đánh giá: "Đúng thế, Tiểu Tuyết, cô xem xem.”
Tiểu Tuyết nhận lấy rồi nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng nói nhỏ: "Có vẻ... màu sắc...đúng, kiểu dáng...cũng đúng.” Nói xong thở phào nhẹ nhõm, cứ như hoàn thành một việc lớn.
"Hóa ra Hồ Phỉ ở gần đây.” Lam Sắc khá bất đắc dĩ nhìn Pháo Thiên Minh thêm vài lần, hắn có thể cho rằng Tinh Ảnh nói dối, nhưng không thể phủ nhận phán đoán của Tiểu Tuyết, vì ở Tinh Anh đường Tiểu Tuyết nổi tiếng thành thật.
"Quả nhiên không chết! Đúng là một mình đồng da sắt.” Pháo Thiên Minh oán giận nhắn tin cho Vụ Lý Hoa.
Vụ Lý Hoa chưa kịp trả lời, Tinh Ảnh bên kia đã gửi tin nhắn tới: "Huynh đệ, ngươi làm vậy là đầu đầu trái tim của một thiếu nữ thuần khiết, sao ngươi lại nhẫn tâm đẩy một thiếu nữ ngọt ngào đang tuổi thanh xuân vào vực sâu phụ nữ ư?”
"Rõ là vu oan! Cô ấy có trở thành phụ nữ hay không tạm thời quyết định bởi ngươi có phải súc sinh hay không. Hơn nữa, trời rồi cũng mưa, nữ rồi cũng gả, quá trình biến đổi này không thể ngăn cản được. Chỉ khác thời điểm và nhân vật mà thôi. Ta chẳng qua chỉ là chất xúc tác mà thôi.”
Lam Sắc dặn dò vài người bằng hữu thân thiết ở Tinh Anh đường, rồi nhìn Pháo Thiên Minh, tiếp tục đi vào bẫy. Rất đáng tiếc, mặc dù có tinh thần và thể chất như gián, hắn ta không ngờ mình sắp phải đối mặt với thuốc xịt nhãn hiệu Riad chuyên diệt gián.
Trong lòng Lam Sắc tiếp tục giẫm phải bẫy, Pháo Thiên Minh đã bắt đầu phân tích nhanh các đặc điểm của Cửu Dương Thần Công. Trước tiên là chịu đòn, chịu đòn cực tốt, đánh không chết được, đâm không xuyên. Kế đến vẫn là chịu đòn... Thứ hai, tốc độ hơi chậm, kể cả thân pháp và khinh công đều giảm khoảng 10-20% so với Vô Song Ngư. Cuối cùng thì... điểm yếu duy nhất là mắt và yết hầu. Yết hầu thì đừng nghĩ tới, cái thứ không phải vàng cũng không phải bạc kia có vẻ chất lượng cao, trước khi mở phong ấn Ỷ Thiên kiếm khó mà đâm xuyên được. Còn mắt, thấy Lam Sắc che mắt tránh tên rất thuần thục, ít nhất cũng phải luyện qua 100 lần. Trừ phi mở Quỳ Hoa Bảo Điển, nhưng đối phương cũng không ngu, chỉ cần che mắt, ngồi xụp xuống đất chịu đựng 15 phút là được.”
Không có phương pháp phá giải nào có hiệu quả, Pháo Thiên Minh hết sức do dự. Y không nghĩ Lam Sắc này là cao thủ, theo tiêu chuẩn cao thủ của y chủ yếu là dựa vào tấn công thay vì phòng thủ, đây cũng là ảnh hưởng từ việc tập luyện môn Nhạc gia tán thủ từ nhỏ. Nhạc gia tán thủ vốn là môn quyền pháp cận chiến trong thời binh khí lạnh, truyền lại từ đời Tống, mỗi triều đại đều tham khảo môn võ này để huấn luyện quân đội. Môn võ này chú trọng tấn công. Vì vậy, trong mắt Pháo Thiên Minh, Lam Sắc hoàn toàn không thể coi là cao thủ, chỉ là con rùa đen ngàn năm mà thôi.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑