Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Cô ả vừa nghĩ thế, bỗng trước mắt lóe lên, Pháo Thiên Minh đã xuất hiện trước mặt mình. Cô nàng khinh thường hừ một tiếng, đây là điểm hồi sinh, cũng gọi là khu vực an toàn, rõ là ngu ngốc.
Pháo ngu ngốc đang cười hì hì nhìn cô, tay trái lơ đãng vẫy một tấm khăn che mặt. Chỉ thấy người nữ nhân này mắt to mũi nhỏ, đôi môi hồng hào hơi nghịch ngợm. "Dung nhan cũng được đấy, huynh đệ hôm nay có việc, ngày khác tìm ngươi tán gẫu. Núi không đổi nước đổi, ta đi đây!" Cô nàng kinh hãi, vội vàng sờ mặt một cái. Quả nhiên, khăn che mặt của mình đã bị lột mất, lúc này mới khóc thét lên. Cô đau khổ không phải vì bị Pháo Thiên Minh truy sát, mà là bị ức hiếp tới bốn giờ, giả làm người câm kẻ điếc suốt bốn giờ, chịu bao nhiêu khổ nhục, tất cả đều là oan uổng.
"Đi đâu vậy?" Mọi người cùng hỏi một lượt, giọng Đường Đường rất lớn.
“Mất đồ rồi.” Pháo Thiên Minh cẩn thận trả lời.
"Mất thế nào?" Đám đông lại hét lên.
"Nói ra có lẽ các ngươi sẽ không tin, vừa mới chạy ra khỏi cánh đồng tuyết, bỗng nhiên một người lạ xuất hiện trước mặt ta. Hắn nói tinh cầu XX rất hiếu kỳ về người tài giỏi xuất chúng nhất trên trái đất này, hỏi ta có thể phối hợp với bọn chúng trở về làm vài bài kiểm tra tâm lý nho nhỏ không. Ta nghĩ, giúp đỡ người khác là nguồn gốc của hạnh phúc, mười triệu tiền trò chơi cũng không bằng làm rạng danh trái đất, cống hiến tình yêu cho tất cả sinh vật cao cấp trong vũ trụ..."
Đường Đường cắt ngang: "Người lạ mà ngươi nói có phải toàn thân mặc đồ đen không?"
"Đúng vậy!" Pháo Thiên Minh vui mừng, trong tương lai chắc chắn Đường Đường sẽ là người vợ tốt, có thể giúp chồng nói dối.
"Còn đeo khăn che mặt nữa."
"À... đúng rồi."
"Là nữ đúng không?" Sát khí bốc lên.
"Chuyện này... có lẽ vậy." Pháo Thiên Minh lau mồ hôi lạnh.
Vô Song Ngư vội cắt lời anh em: "Chử Trà, ngươi hãy xem diễn đàn trước đi, có bức ảnh chiếm nửa trang bìa, ngươi nói xem người lạ có bao nhiêu phần trăm giống với người trong ảnh kia."
Thanh Mai cầm thú phi lễ nữ nhân thần bí trên đất tuyết, ngàn vạn tiền tài chảy về đông chỉ vì một nụ hôn thơm.
Tựa đề: Vạn ác dâm cầm đầu.
Hình ảnh là khoảnh khắc Pháo Thiên Minh và cô gái gặm nhau trên đất tuyết. Hiển nhiên huynh đệ hoặc tỷ muội chụp bức hình này có công lực vô cùng cao thâm. Nụ cười âm hiểm của Pháo Thiên Minh, biểu cảm bất lực của cô gái kia, thậm chí ngay cả hàn quang lóe lên quanh hàm răng nhỏ cũng được quay chụp thê mỹ vô cùng. Hoàn toàn bại lộ vẻ bàng hoàng và bất lực lúc đó. Về phần bài viết bên dưới... không cần nói, tất nhiên lại là lầu cao hiếm có trong lịch sử.
"Hôm nay thời tiết không tệ nha." Pháo Thiên Minh trở lại trò chơi, trước tiên hừ hai câu.
Tất cả mọi người phồng mũi lên, xem như báo cáo kết quả công tác.
"Các huynh đệ, ta thật sự oan uổng. Ta bị ám hại, các ngươi phải tin tưởng ta." Pháo Thiên Minh khóc lóc kể lể.
Phích Lịch cười nói: "Chúng ta đều không có vấn đề gì, đương nhiên là tin tưởng ngươi. Mất đồ cướp về là được. Chủ yếu là..."
"Chủ yếu là có người nào đó không tin?" Ái Niếp Niếp bổ sung một câu.
"Ai nói ta không tin..." Lời này là Vụ Lý Hoa cùng Đường Đường đồng thanh hỏi ra, tiếp theo kênh trò chuyện đột nhiên yên lặng như chết. Chỉ để lại mấy tên tiện nhân liều mạng che miệng lại phát ra tiếng cười.
"Báo cáo vị trí của các ngươi, ta đi cướp đồ." Pháo Thiên Minh vừa đến cánh đồng tuyết Đông Hải. Vội vàng kết thúc bầu không thể không xấu hổ đáng chết này.
"Phích Lịch đã đánh mất hàng hóa. Hát Bất Túy bởi vì có mấy ngàn cái Cái Bang nghĩa khí tương trợ, lao thẳng ra khỏi cánh đồng tuyết, không người ngăn chặn. Những điểm đỏ khác... Ài! Đều là ngươi tạo nghiệt." Đường Đường báo cáo công tác, đồng thời không quên mỉa mai một câu.
"Ta có tội, ta có tội. Ta nhất định sẽ cải tạo thật tốt, mong tổ chức khoan dung rộng lượng."
Vài trăm người giao chiến trong một khung cảnh nhỏ hẹp, bên ngoài còn có vài ngàn người vây xem. Ở giữa là một đội ngũ gồm trăm người. Có thể ra được, đội ngũ này võ công rất không tệ. Trăm người bảo vệ lẫn nhau, lấy ưu điểm bù khuyết điểm, luôn phòng thủ cẩn mật. Trái lại, ba đội quân tấn công vùng đất này, tâm trạng mọi người không đồng nhất, thường thường có những bàn tay âm thầm vươn ra. Trong ba phút, đội ngũ canh giữ bảo vật chưa chết một ai, nhưng đội quân vây công đã chết mười mấy người.
"Để đồ của ta lại." Pháo Thiên Minh treo tên trên lên đỉnh đầu, lao thẳng lên. Bất kỳ ai cản đường đi đều bị một kiếm xuyên qua, không chết thì dùng Nhạn Phi vòng qua tiếp tục lao tới. Dù sao, chẳng mấy chốc đám khán giả này rất có thể sẽ trở thành đối thủ.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑