Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Mặc dù bàn rộng 3 mét nhân 2 mét, nhưng không được rời khỏi vòng 5 mét, lại không được lại gần trọng tài, nên 30 người vẫn chen chúc như cũ.
"30 vị đại ca, còn ai muốn chia bài không? Không thì ta sẽ bắt đầu chia đây." Pháo Thiên Minh vừa hỏi vừa cảm thán, những vị đại ca này thật không đáng tiền, nhất là trong trò chơi, chỉ cần vớ bừa là có ngay 30 tên. Tất nhiên vẫn thua kém mật độ quan chức Bắc Kinh một chút.
"Chia đi, chia đi." 30 tên đại ca rõ ràng có phần mất tập trung, vừa nhìn Pháo Thiên Minh chia bài, vừa nghĩ cách gian lận nếu không rút được lá J.
Rất nhanh, bài đã được Pháo Thiên Minh chi xong, 30 vị lão đại cũng không muốn mất thể diện mà đi xem bài trước, mà rất có phong độ chờ người khác lật trước. Đây là kết quả cái độc hại, người lật bài trước thì chết chắc.
"Nhìn cái quái gì, lật đi!” Một lúc sau, Pháo Thiên Minh tức giận. Chẳng lẽ các ngươi có thể nhìn thấu lá bài đang úp sao?
"Mọi người cùng nhau lật, mọi người cùng lên nào.” Mộ Dung Du Du cười khẽ ra hiệu một chút, 30 vị đại ca theo bậc thang nắm lấy lá bài trước mặt mình. Đám đông thì căng thẳng tột độ, mắt cũng không dám chớp một cái.
"Rống!” Một tiếng sét đánh đột nhiên vang lên sau lưng mọi người. Trong lòng mọi người run lên, đều rất có điều kiện phản xạ quay đầu lại một giây rưỡi. Sau đó nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng keng, lại vô thức quay đầu trở lại. Cuối cùng bọn họ lại nhìn thấy một cảnh tượng kỳ dị.
Lọt vào tầm mắt trước tiên chính là xương bả vai Pháo Thiên Minh có cắm một thanh đao, nước mắt rơi đầy mặt. Hai tay bắt đầu giật giật tóc, hàm răng khép chặt, môi cũng bị cắn chảy máu, có vẻ như bệnh động kinh phát tác. Nhìn kỹ lại, 30 vị lão đại lập tức trợn tròn mắt kinh ngạc, Kim La Hán không thấy đâu nữa. Mọi người vội vàng chạy đến sau cái bàn, căn bản là không có dấu vết gì của Kim La Hán. Ai có thể biển thủ một vật lớn như vậy chỉ trong một giây rưỡi? Trên đầu đám người tràn ngập đường cong dấu hỏi.
"Chuyện gì đã xảy ra?” 30 vị đại cùng hỏi.
"Hồ... Phỉ.” Pháo Thiên Minh cắn răng nghẹn ra hai chữ, sau đó thở dài một hơi: "Hắn cho ta một đao. Cầm Kim La Hán bỏ chạy mất rồi.”
"Hả?”
"Hắn trúng một kiếm của ta, chạy về phía bên kia.” Pháo Thiên Minh chỉ về phía tây, mọi người ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên có một chấm đen đang di chuyển. Tốc độ di chuyển không nhanh lắm, hơn nữa đúng là đã bị thương ở chân.
Như Pháo Thiên Minh dự đoán, tình người mong manh, không ai đoái hoài tới vết thương của y, 30 vị đại ca vung tay cùng hô: "Mọi người lên! Chém tên khốn kiếp này!”
"Giết!” Quần chúng nhổ trại lao lên, nổi giận đùng đùng...
Pháo Thiên Minh thấy quần chúng đã đi xa bèn vội vàng lấy thuốc trị thương cho bản thân. Rút lưỡi đao ở xương bả vai ra, miệng chửi rủa: "Con mẹ nhà ngươi... Áaa... Mẹ nó chứ...!" Sau đó thò tay xuống dưới mặt bàn, tóm Kim La Hán, rồi khập khiễng bắt đầu chạy trốn.
Trong khoảnh khắc ấy đã xảy ra chuyện gì?
Đầu tiên, có kẻ thét lên một tiếng, tạo nên tiếng rống ấy là Phích Lịch. Khi đám quần chúng quay đầu lại một cách vô thức, Pháo Thiên Minh đã làm những việc sau: Thứ nhất, dùng tay trái khoác áo choàng tuyết lên người Kim La Hán. Thứ hai, dùng tay phải rút dao đâm vào xương bả vai của mình. Thứ ba, dùng chân phải vận nội lực, đạp Kim La Hán đang nửa ngã xuống bàn tuyết. Kim La Hán tuy chỉ chôn vùi nửa người dưới tuyết, nhưng nửa kia có áo choàng tuyết che đậy nên không ai nhận ra. Hơn nữa, lúc đó mọi người hoảng loạn, dễ bị lừa gạt, mặc dù có một số người trong đám quần chúng không quay đầu lại, nhưng tầm nhìn cũng bị vóc dáng khổng lồ của mấy vị đại ca che khuất.
Về lý do Pháo Thiên Minh rơi lệ, không phải vì dao đâm vào vai gây đau, mặc dù đó là hành động tự làm hại bản thân, nhưng nỗi đau từ lưỡi đao chỉ là chuyện nhỏ. Nguyên nhân chính là do chân phải, y không có võ công cước pháp, hoàn toàn dựa vào nội lực để đá. Đây không chỉ là hành động tự hại, mà hệ thống còn thông báo là năm ngón chân phải của y đã nát xương, ây da, đau đớn gấp ba so với bị đập gãy.
Đám người đuổi theo một đoạn đường, đầu tiên Mộ Dung Du Du nghĩ ra không đúng, bèn nói với 30 vị đại ca bên cạnh: "Không đúng! Chử Trà nói Hồ Phỉ trúng một kiếm của hắn, vậy kiếm đó đâu? Hắn lại còn khóc cái gì? Đao đâm vào người đâu có đau đâu."
"Đúng." Mọi người lập tức có dự cảm cực kỳ bất an bèn gấp gáp vận nội lực mà đuổi theo điểm đen kia. Mọi người nhìn kỹ điểm đen, lập tức trái tim thủy tinh vỡ vụn.
Điểm đen kia, chính là người được tôn có thể nói người sống thành người chết - Vụ Lý Hoa. Nghe nói người này với Thanh Mai Chử Trà, không đúng, là tiểu nhân Thanh Mai, có mối quan hệ khăng khít.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑