Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Sau đó, công ty trò chơi lần lượt trình lên, Tổng cục An ninh mạng Quốc gia phê duyệt bốn lần, cho phép dùng biện pháp bất thường giết chết đối phương. Cuối cùng, đội thiết kế nhận chỉ thị rồi thảo luận 48 tiếng để tạo ra một tia sét có điện áp lên tới hàng tỷ vôn, hoàn toàn vô hiệu hóa mọi phòng thủ... Thật khó hiểu, tại sao khi đã vô hiệu hóa phòng thủ mà vẫn phải tăng điện áp đến mức đó. Về phần bồi thường, luật sư khuyên Lam Sắc nên bỏ qua, bởi luật sư cũng đang chơi trò chơi này, biết rõ nhân phẩm của đám thiết kế.
Cho dù bão tuyết đã dừng nhưng chẳng ai muốn đi đào kho báu, bởi sói nhiều thịt ít, đào bao nhiêu cũng không lấp được hố sâu. Pháo Thiên Minh một lần nữa hùng dũng hiên ngang xuất phát. Còn về lệnh truy nã của tuyết nguyên thì y chẳng màng tới. Bởi Đường Đường đã sắp đặt cho Tiểu Tuyết cải trang thành Pháo Thiên Minh, ngồi uống Cocacola ở Không Có quán rượu, mỗi 10 phút lại nhòm ra ngoài xem tầng 1 một chút. Mộ Dung Du Du cố ý sắp xếp hai đội viên luân phiên giám sát y, người giám sát sẽ lên diễn đàn mỗi nửa tiếng một lần để cập nhật tình hình mới nhất về Pháo Thiên Minh.
Mục tiêu lần này của Pháo Thiên Minh là một con chuột trốn chạy, mục tiêu đứng yên rất khó. Chưa nói tới chuyện dễ bị lộ mặt nạ còn dễ khiến quần chúng phẫn nộ. Y phải đẩy nhanh tiến độ, bởi vì tất cả điểm đỏ đều đến gần biên giới. Ngay cả điểm đỏ xa nhất thì một người khinh công bình thường cũng chỉ cần một ngày rưỡi là có thể đến bốn trấn tuyết. Việc vận chuyển báu vật chỉ trong hai ngày này.
Lần này y không đơn độc, Đường Đường thống soái cố ý phái Vô Song Ngư đi cùng. Trong số nhân viên còn sống sót, Tinh Ảnh, đã có Phích Lịch và Hát Bất Túy trợ giúp. Xa có Kiếm Cầm và Ái Niếp Niếp trợ giúp. Trong tình huống gần biên giới, việc buôn lậu hàng hóa rất có thể sẽ thành công. Lý do Đường Đường thống soái phái Vô Song Ngư đi cùng Pháo Thiên Minh không chỉ vì võ công mà còn vì ống nhòm của hắn.
Trên bản đồ điện tử, điểm đỏ được cập nhật cứ 5 phút một lần, và phạm vi mỗi điểm đỏ bao trùm 30 dặm. Trong biển tuyết bao la, nếu con mồi quỷ quyệt che giấu thì dù đám đông có lớn đến đâu cũng khó mà tìm ra. Nhưng có ống nhòm thì khác, trên đỉnh cao có thể nhìn rõ đường đi của sinh vật trong vòng 30 dặm.
"Đã bắt được mục tiêu, là một nữ nhân đi riêng lẻ, hai bên Đông Tây mỗi bên đều có một đội săn báu 20 người tiến lại gần. Theo lộ trình của chúng, ước tính cả ba bên sẽ gặp nhau giao chiến tại khu vực kia sau 7 phút.” Vô Song Ngư chỉ vào một vùng đất trống cách hai người khoảng 10 dặm nói.
"Thôi thì đợi chúng xếp đặt xong trước đã, chỉ còn hai đội chắc chắn không có cơ hội đàm phán, nhất định sẽ lao vào chiến đấu. Xong xuôi chúng ta vào hốt gọn.”
"Được! Ta cá đội phía Đông thắng, 100 vàng...”, Vô Song Ngư nói đến đây thì bỗng hít một hơi lạnh, vội cởi kính râm ra, xoa xoa mắt rồi nhìn lại một lúc, giọng nói đầy kinh ngạc: "Chử Trà, ngươi có biết nữ nhân đi riêng lẻ kia là ai không?”
"Ai vậy?” Pháo Thiên Minh thấy vẻ mặt Vô Song Ngư cũng nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ là Thất Tiên Nữ?”
"Một người nữ nhân không có phẩm vị như Thất Tiên Nữ thì có gì đáng kinh ngạc, bỏ qua những ngày tháng tốt lành, nhất định phải lấy người nghèo nhất, vô văn hóa nhất.”
"Không phải tất cả giống nhau sao? Dù là yêu ma, quỷ quái, thần long nữ đều theo tiêu chuẩn ghét giàu mến nghèo, khóc lóc cứ phải lấy người nghèo, người nghèo không những thiếu học mà còn nghèo nữa, nhà cửa lại tồi tàn, tốt nhất là có mẹ già bệnh nặng hay mù mắt. Rồi những nữ nhân này mang theo của hồi môn đến sống hạnh phúc mãi mãi. Mấy câu chuyện đó muốn nói gì, rằng nghèo mà hạnh phúc hay giàu có mới hạnh phúc? Ta cũng không khỏi cảm thán từ hàng ngàn năm trước Trung Quốc đã có những suy nghĩ nông cạn, coi dân chúng như ngu xuẩn... Này! Cuối cùng là ai vậy?”
"Ừm... Nữ nhân đi riêng lẻ này... Là bà chủ của ngươi."
"Bà chủ? Lãnh Nhược Tuyết?"- Pháo Thiên Minh khinh miệt: "Làm sao có thể chứ, ta thấy rõ võ công của cô ta gặp người là phải thua liền. Tiểu Ngư, dù gì ngươi cũng nên tìm người thâm sâu một chút để lừa ta chứ."
"Thật đấy." Vô Song Ngư nhảy dựng lên, kính viễn vọng lại không thể đưa cho người khác dùng được, đành phải thề rằng: "Ta lừa ngươi thì cả nhà chết, trừ phi là thay đổi dung mạo, nếu không chính là bà chủ xấu số của ngươi."
"Làm sao có thể chứ?" Trong ấn tượng của Pháo Thiên Minh thì Lãnh Nhược Tuyết không có chút võ công nào, hơn nữa thường ngày ít làm nhiệm vụ, chỉ say mê việc quản lý bang phái.
"Ngươi từng đấu với cô ta?"
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑