Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ha ha, Cáp Cáp Nhân không thốt nên lời, chỉ biết cười ngu ngơ, đợi Pháo Thiên Minh thả tay chân ra, không nói câu gì, dùng cả tứ chi bò trở lại rừng cây.
"Trình độ nội lực của tên này rất tệ.” Pháo Thiên Minh nói trên kênh đội ngũ.
"Ta cảm thấy hắn không dựa vào võ công kiếm ăn. Ngươi chắc chắn nơi này có đại hiệp?” Vô Song Ngư rất hoài nghi. Tuy mới gặp một người nhưng dù có thể nào cũng không thể liên tưởng tới hai chữ đại hiệp.
Lúc này có vài người đi ra từ bụi rậm bên đường nhỏ, trong đó có cả Cáp Cáp Nhân. Một gã hán tử lạnh lùng nói: "Ta là Đỗ Sát, các ngươi đến Ác Nhân cốc có việc gì?"
Pháo Thiên Minh vẫy tay nói: "Chúng ta đến gia nhập."
Đỗ Sát nhìn hai người một hồi rồi nói: "Các ngươi đến đây, ta xem xem có đủ tiêu chuẩn vào Ác Nhân cốc chúng ta hay không."
"Ngươi lừa ta thì sao?"
Một nữ tử cười nói: "Đỗ lão đại nói không lừa ngươi đâu, Ác Nhân cốc chẳng ai dám lừa ngươi."
"Được!" Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư cẩn thận tiến lại trước mặt Đỗ Sát.
"Giới thiệu trước đã." Nữ tử chỉ vào mình nói: "Cáp Cáp Nhân các ngươi đã biết rồi. Ta tên là Đồ Kiều Kiều." Rồi chỉ vào một hán tử khoảng bốn mươi tuổi: "Không ăn đầu người Lý Đại Chủy." Sau đó chỉ vào người lảng vảng phía sau như oan hồn: "Nửa người nửa quỷ- Âm Cửu U."
Đỗ Sát chỉ vào Vô Song Ngư nói: "Ngươi không được." Rồi chỉ vào Pháo Thiên Minh: "Còn ngươi được, lắm nhưng phải qua được kiểm tra. Xem ngươi có đủ tư cách vào Ác Nhân cốc, trở thành một trong chúng ta hay không... Sao lại khóc rồi?"
Vô Song Ngư và Pháo Thiên Minh mặt đẫm lệ đồng thanh đáp: "Một lời khó nói hết."
Rõ là khôi hài, một đệ tử chính phái toàn làm chuyện người người oán trách, còn treo đạo đức trên mức 60, lại được gia nhập Ác Nhân cốc. Còn một đại sư huynh tiền nhiệm tà phái Ma Giáo đạo đức bằng không, lại không được gia nhập.
"Khiêng ra đây." Đỗ Sát ra lệnh, Lý Đại Chủy bèn lôi một cỗ máy từ trong rừng ra.
Lý Đại Chủy giải thích: "Ác Nhân cốc là một trong tứ đại cấm địa giang hồ, người bình thường chúng ta tuyệt đối không được vào, để tránh hiểu lầm hay gian lận, hệ thống cố ý sắp xếp máy phát hiện nói dối này. Chỉ cần nói thật là đèn đỏ sẽ sáng, nếu cố tình nói dối nhiều lần sẽ bị điện giật chết. Chúng ta sẽ hỏi các ngươi, nếu xác nhận ngươi đủ xấu, chúng ta nhất định cho ngươi vào trong cốc, kể cả bằng hữu của ngươi cũng được vào. Nếu không thể vượt qua, muốn vào cốc chỉ còn cách học Yến Nam Thiên làm bình thuốc..."
Lý Đại Chủy chưa dứt lời, Đỗ Sát đã vung tay tát vào mặt hắn: "Bắt đầu đi!"
Pháo Thiên Minh đặt tay phải lên thiết bị, Đỗ Sát hỏi: "Ngươi đã giết bao nhiêu người?"
Ba phút sau, Đỗ Sát không nhịn được quát: "Mau trả lời!"
"Giục quái gì, đang đếm đây! Bị ngươi làm lộn xộn hết cả lên rồi, phải đếm lại từ đầu!" Năm phút sau Pháo Thiên Minh gãi đầu nói: "Không nhớ rõ lắm, chắc cũng không dưới tám chín trăm."
Thấy đèn đỏ sáng, Đỗ Sát mặt đen như nồi than nhưng vẫn nói: "Nhiều hơn ta, qua ải!"
Lý Đại Chủy bước ra hỏi: "Ăn thịt người bao giờ chưa?"
"Ăn rồi." Pháo Thiên Minh trả lời. Vô Song kinh hoàng phát hiện đèn đỏ lại sáng. Hóa ra thằng nhóc này có thể lừa cả máy móc, hay là... thật sự đã từng ăn thịt người?
"Hầm? Luộc? Xào?" Lý Đại Chủy tiếp tục hỏi.
"Thường thì ta ăn sống." Đèn đỏ lại sáng, khuôn mặt mấy tên NPC cũng rất khó coi. Vô Song Ngư suýt nữa nôn mửa ngay tại chỗ.
"Đã ăn bao lâu rồi?"
"Để ta suy nghĩ...Ít ra cũng đã ba năm năm, hoặc có thể lên đến bảy năm...Dù sao chỉ cần rảnh rỗi là ta ăn, có lúc đang ăn ngon thì bị phát hiện, lại bị đánh, muốn ăn chút thịt thật không dễ dàng gì. Tất nhiên, thường ngày ăn trộm là rất đơn giản. Nhưng bọn chúng càng đánh thì ta càng ăn, càng cấm không cho ăn thì ta lại càng muốn ăn, chọc cho chúng tức chết... Lúc ăn, lúc ngủ, thậm chí lúc đi vệ sinh cũng ăn. Các ngươi không biết, thời đại của ta thiếu thịt..."
Màu đỏ lại sáng, Vô Song Ngư thật sự không nhịn được ho một tiếng. Mấy đại ác nhân kể cả Lý Đại Chủy cố nén cơn buồn nôn trong bụng, sắc mặt đã tái mét đến cực điểm, bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi. "Ăn sống hay ăn chết à?"
"Nói bậy, tất nhiên là ăn sống rồi." Đèn đỏ lại sáng, ngoại trừ Lý Đại Chủy và Pháo Thiên Minh, tất cả mọi người đều nôn mửa.
"Người lớn hay trẻ con?"
"Thịt người lớn già quá, không thích ăn." Đèn đỏ lại sáng, lần này ngay cả Lý Đại Chủy cũng nôn.
"Một ngày ăn bao nhiêu..." Lý Đại Chủy chưa dứt câu đã bị Đỗ Sát tát cho một cái, ngã lăn ra đất, có còn để người ta sống nữa không.
Vô Song Ngư vừa nôn vừa chửi trên kênh đội ngũ: "Đồ súc sinh!"
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑