Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Lúc này Chân Hán Tử trên sườn đông lưng tròng nước mắt nhìn Kiếm Cầm rút ra thanh bảo kiếm, trong lòng hối hận vô cùng, hối hận sao lại tin lời Chử Trà nói là mượn đi khoe khoang, ai ngờ lại đem ra đỡ đạn. Giá như biết trước mục đích thật sự là gì, dù bị đánh chết cũng không thể cho mượn thanh bảo kiếm quý giá hơn cả mạng sống ấy. Dù sao thanh kiếm này cũng chủ yếu là sắc bén, về phần chất lượng cũng chỉ hơn thanh thiết kiếm của Kiếm Cầm bị đánh gãy một cấp thôi. Trước đó Hoa Vô Khuyết dùng súng bán tự động đã làm gãy một thanh thiết kiếm, giờ đây hắn lại dùng súng trường tự động, bắn liên tiếp 7 phát...
Về vấn đề bồi thường nếu bảo kiếm bị đứt, Pháo Thiên Minh chưa hề nghĩ tới, còn Chân Hán Tử thì không dám nghĩ tới, thứ đó không phải cứ có tiền là mua được. Theo công bố của nhà phát hành, tổng cộng chỉ có hơn 40 thanh đao kiếm có vỏ... Mặc dù Kiếm Cầm còn thanh Huyền Thiết kiếm chất lượng tốt nhất nhưng nó quá nặng, lại thêm nội lực của cô chỉ ở trung cấp nên không thể sử dụng theo ý muốn được.
"Keng keng...” Bảy tiếng keng vang lên, khoảng cách gần như cùng một lúc. Chân Hán Tử không dám mở mắt nhìn, chỉ cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình như bị đập liên tiếp bảy cái.
"A? " Khiến cho tất cả mọi người trợn tròn mắt không phải vì thanh kiếm chẳng hề gãy, dù sao cũng là một thanh kiếm cao cấp có vỏ, giống như đội tuyển trẻ Brail cũng có thể dễ dàng đánh bại đội tuyển quốc gia Trung Quốc. Điều khiến bọn họ kinh ngạc là sau cú tấn công mạnh như thế, Kiếm Cầm vẫn đứng vững như núi, chẳng hề lay chuyển. Bọn họ chỉ là kinh ngạc tròn mắt, còn những người hiểu rõ Kiếm Cầm như Chân Hán Tử thì sửng sốt đến nỗi hàm dưới sắp rớt xuống đất. Kiếm Cầm chỉ là nội công trung cấp, không ngờ lại không lùi một bước đỡ được toàn bộ công kích như vậy.
Kiếm Cầm tra kiếm vào vỏ, nước mắt lại rất không có tiền đồ chảy dài, trong lòng cực kỳ tủi thân: Chết tiệt Chử Trà, ta sẽ cắn chết ngươi, không ngờ ngươi lại nghĩ ra thủ đoạn thiếu đạo đức như vậy.
Hoa Vô Khuyết cúi đầu với Kiếm Cầm nói: "Kiếm pháp của cô nương quả thực là thiên hạ vô song, ta thật sự ngưỡng mộ. Trận này coi như cô nương thắng. Việc của Giang đại hiệp, Di Hoa Cung tôn trọng lời đánh cuộc sẽ không hỏi han thêm nữa. Cáo từ!" Nói xong bắt lấy cổ tay Thiên Hậu rồi cùng nhóm thuộc hạ của cô ả lặng lẽ rời khỏi tầm mắt mọi người.
"Lại để cho ả trốn thoát rồi." Pháo Thiên Minh vội vàng tiến lại gần Kiếm Cầm an ủi: "Kiếm Cầm ngoan, đừng khóc nữa... Hay là, để ta xoa bóp giúp cô nhé?"
Kiếm Cầm không nói hai lời, nhảy phắt dậy, hai cây gậy gỗ to bằng nắm tay xuất hiện dưới đất. Hai tay Kiếm Cầm cầm mỗi tay một cây gậy, đánh đập túi bụi vào người Pháo Thiên Minh. Pháo Thiên Minh ngoan ngoãn ôm đầu, ngồi bệt xuống đất chịu trận.
Hóa ra là Kiếm Cầm đã bị Pháo Thiên Minh dụ dỗ, mặc quần đùi vào rồi nhét hai cây gậy gỗ dài một mét hai vào đó, đẩy lên đến phần eo. Khi xuất trận, cô nhảy phóc lên vị trí đã dự liệu từ trước, chỗ giao nhau giữa tảng đá và bùn, sau đó dùng nội lực đâm một đầu gậy gỗ nhọn xuống đất chống vào tảng đá, tạo thành hình tam giác giữa gậy gỗ và mông cô. Do mặc áo choàng rộng thùng thình nên chẳng ai phát hiện ra sơ hở.
Sau khi thủ thuật bị lật tẩy, khán giả nhìn Pháo Thiên Minh bị đánh đều trong lòng cảm khái, so với hắn thì bản thân mình thật sự quá trong trắng.
Đường Đường nói với Xa: "Người này thật quá đê tiện vô sỉ, liệu có nên đánh hắn nằm bẹp, đề phòng cho những bi kịch tương tự xảy ra với chúng ta không?"
Xa vội nói: "Không thể không thể. Người này da dày thịt béo, lại có nội công tuyệt đỉnh hộ thể. Đánh cũng vô dụng thôi. Chỉ có thể khiến hắn phải trải qua gian khổ, mới có thể ngăn chặn được thái độ ngạo mạn của hắn... Trời xanh hỡi, sao không thể để hắn chịu một chút trắc trở?"
"Sắp rồi." Đường Đường kiên định nhìn xuống dốc núi nói.
Kiểm kê lại thì trắc trở trong trò chơi Thiên Minh có hai, một là đi đào mộ dẫn đến bị diệt sạch. Hai là bị Thiên Hậu ám hại một phen. Lần thứ nhất thất bại vì võ công của NPC nhà người ta quá cao, hoàn toàn không thể gọi là trắc trở. Lần thứ hai sau khi bị Thiên Hậu ám hại một phen, cũng coi như là đòi lại được rồi.
Còn về Thái Cực kiếm, kiếm được thật sự quá dễ dàng, Pháo Thiên Minh hoàn toàn không để trong lòng. Vì vậy trắc trở thực sự, bất kể là trong nhiệm vụ hay là hằng ngày, Pháo Thiên Minh đều chưa từng gặp qua. Hoàn toàn không có nhiệm vụ nào không hoàn thành, cũng không có gì không lấy lại được.
Vô Song Ngư không bận tâm nhiều như thế. Hắn cũng có việc muốn làm, thi triển khinh công nhảy xa hai trượng, cản trước mặt Giang Biệt Hạc đang bỏ chạy, hỏi: "Giang đại hiệp, ngài đi đâu thế?"
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑