Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Do Hoa Vô Khuyết rút lui khỏi giang hồ, nhiệm vụ của Pháo Thiên Minh coi như hoàn thành. Ngay trong lúc Đường Đường và Vụ Lý Hoa đang mở miệng dụ dỗ Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư, lại đột nhiên xảy ra biến cố. Một người áo trắng trang phục giống hệt Liên Tinh lúc trước hét lên một tiếng rồi chạy như điên xuống sơn cốc. Chỉ nhắm một mục tiêu duy nhất trong sơn cốc Pháo Thiên Minh.
Người này có điểm khác với Liên Tinh, thân pháp nhanh hơn, sát khí càng mạnh. Bốn người chơi cách đó gần nhất, đột nhiên thấy lại có BOSS tới, trong lòng mừng rỡ cực kỳ: Gần như vậy? Không tới thử đầu tiên cũng thấy có lỗi với tổ tiên.
Ánh kiếm lóe lên, ánh sáng trắng bùng khắp bốn phía. Bốn người chơi vậy mà chẳng phải đối thủ, tập thể tới điểm tái sinh. Người tới chợt chậm bước, đột nhiên Vụ Lý Hoa hiện ra phía sau. Hai chưởng vô tình đánh vào xương sườn người tới. Mọi người đang định reo hò thì Vụ Lý Hoa đã hóa thành ánh sáng trắng. Lại nhìn người tới, chẳng những không bị thương mà ngay cả thân thể cũng không rung động.
"Minh Ngọc công tầng thứ chín, có thể hấp thu toàn bộ đòn tấn công nội lực, là Đại Cung chủ Di Hoa cung Yêu Nguyệt." Yến Nam Thiên trầm giọng nói: "Tiểu Ngư, lưu lại núi xanh, sợ gì thiếu củi đốt. Chúng ta đi trước." Giang Tiểu Ngư gật đầu, kéo Yến Nam Thiên và ba NPC chạy trốn bán sống bát chết.
Pháo Thiên Minh nhìn năm người đi xa, không khỏi rơi lệ đầy mặt: "Cho dù là NPC, cũng phải có chút nghĩa khí chứ."
Trong gió bay đến câu nói của Giang Tiểu Ngư: "Yến bá bá bảo ta nói với ngươi. Sau khi khôi phục võ công, bá bá sẽ báo thù giúp ngươi."
"... Đúng là có phong cách của Hà Tả." Pháo Thiên Minh vội vã lao lên từ mặt đất, muốn đuổi theo NPC kia. Nhưng lại thấy Yêu Nguyệt đã sát tới trước mặt hắn, trong chớp mắt này, Pháo Thiên Minh dựa vào tốc độ suy nghĩ như CPU tính toán ra nếu cứ thế chạy trốn thì có tới 99,9% tỷ lệ tử vong, chỉ có 0,1% cơ hội sống sót. Sinh tồn chính là bản năng của con người, đạo đức và sinh mệnh bên nào nặng bên nào nhẹ cũng rõ, cho nên Pháo Thiên Minh chỉ micro giây đã tính toán xong, sau đó lao thẳng xuống sườn Đông.
Người chơi ở sườn đông thấy vậy, chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, Pháo Thiên Minh đã bay ngang qua đầu họ, Yêu Nguyệt đuổi theo sau. Trong mắt Yêu Nguyệt chỉ có Pháo Thiên Minh, bất kỳ sinh vật nào che khuất tầm nhìn của ả đều bị bổ đôi. Thanh kiếm phát ra ánh sáng lấp lóe, chưa từng bị ngăn cản. Cho dù có người cố ý tập hợp lực lượng đối đầu, mưu đồ hạ BOSS, nhưng... Thật không may, tất cả đều hóa thành ánh sáng trắng.
Mấy chục người trên sườn đông bị Pháo Thiên Minh chạy trốn với Yêu Nguyệt truy đuổi, số người sống sót nhanh chóng giảm xuống một chữ số. Pháo Thiên Minh thấy vậy, quả nhiên không được, vật cản quá ít, không thể ảnh hưởng tới khinh công của đối phương. Vì thế hắn xông thẳng xuống sườn nam. Người xem ở phía nam tuy hoảng hốt nhưng trong lòng sáng suốt như gương, thấy Pháo Thiên Minh như thấy ôn thần, lật đật chạy hết lên sườn bắc.
Chờ Pháo Thiên Minh đứng trên sườn bắc lại tuyệt vọng phát hiện nơi đây không có tới một con vật nào. Vội quay đầu lại hô: "Dừng chân!"
Yêu Nguyệt rất nghe lời, dừng lại cách đó năm mét, với khoảng cách này thì Pháo Thiên Minh chỉ là mồi ngon của ả.
Pháo Thiên Minh giận dữ chỉ vào Yêu Nguyệt mắng: "Sao chỉ đuổi theo ta?"
"Ngươi giết muội muội của ta." Yêu Nguyệt lần đầu lên tiếng. Giọng điệu lạnh băng, nghe chẳng giống đang nói chuyện muội muội bị giết, mà như đang dặn dò một câu rồi đi ra ngoài.
"Không thể nào, ta chỉ ném một thanh phi đao thôi. Ta không phục, cho ta xem bằng chứng đi." Pháo Thiên Minh tuyệt đối không tin mình có thể phát động tỷ lệ 2%, hơn nữa sau khi Kiếm Cầm thi triển Thiên Ngoại Phi Long, y còn thấy chân Liên Tinh đạp một cái. Vả lại ý tưởng này là của Mộ Dung Du Du, trận thế trói ngựa là do Đường Đường đặt ra, tấn công là do Tinh Ảnh thực hiện, đoạt mạng già là tập thể người chơi, bới xác chết là do Tiểu Tuyết dẫn đầu, lúc phân thây y có bằng chứng không có mặt tại chỗ... có liên quan gì tới y? Vô cớ vu oan, y còn oan ức hơn cả Bạch Phát Nữ.
Yêu Nguyệt thấy Pháo Thiên Minh gầm lên cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng chỉ vào thanh kiếm trên tay. Pháo Thiên Minh cúi đầu nhìn, lập tức có cảm giác choáng váng. Cái xương sọ kia sao vẫn còn treo crên kiếm của mình?
Đối diện với bằng chứng sắt đá, Pháo Thiên Minh vẫn kiên cường nói: "Xem ra ta chỉ có thể thuê luật sư thôi."
"Có phải ngươi cho rằng ta muốn giết ngươi?" Yêu Nguyệt hỏi.
"... Chẳng lẽ không phải sao?" Pháo Thiên Minh siết chặt nắm đấm nói: "Ta hiểu rồi, chắc chắn là cô ả này đoạt nam nhân của ngươi, chính ngươi ngại động thủ, sau đó ta giúp ngươi xử lý hắn, ngươi sẽ thưởng công cho ta, có phải không?" Trong mắt lấp lánh ánh sao. Đám người chơi may mắn sống sót bên mạn bắc đều đều mang ánh mắt lấp lánh: "Hình như còn có chuyện tốt máu chó như vậy?"
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑