Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
.... Tại nơi hoang vu nào đó....
Yêu Nguyệt: "Nói hay không nói?”
Pháo Thiên Minh: "Ta đã nói hai ngàn tám trăm sáu mươi hai lần rồi, một là sợ tiền, hai là sợ mỹ nữ. Ngài không nghe sao!” Sau màn trình diễn Quỳ Hoa vừa rồi, y không tin Yêu Nguyệt dám kéo hắn đến thôn xóm hẻo lánh. Đến lúc ấy ai thịt ai còn chưa biết được.
"Nếu ngươi không chịu nói, ta chỉ còn cách dẫn ngươi đi gặp một người.” Yêu Nguyệt nhấc bổng Pháo Thiên Minh đi về phía trước.
"Gặp ai?"
"Nghe tới Thập Nhị Tinh Tượng chưa?"
"Thập Nhị Sinh Tiếu thì ta biết."
Yêu Nguyệt không để ý tới, tự mình nói: "Thập Nhị Tinh Tượng chính là kẻ còn xấu hơn tất cả đám người trong Ác Nhân cốc. Mà mười một người trong đó cộng lại cũng không xấu bằng lão đại Ngụy Vô Nha của chúng. Ngươi đã không muốn trả lời vấn đề của ta, ta chỉ đành để hắn giải đáp giúp ta. Hắn là người biết hết cực hình trong thiên hạ, độc hình trong thiên hạ hắn cũng biết..."
"Tình nhân của ngươi à?" Pháo Thiên Minh cắt ngang hỏi.
Lửa giận của Yêu Nguyệt trực tiếp bốc lên hừng hực. Nhưng chỉ duy trì trong một giây rồi lập tức tắt ngúm, từ khi Minh Ngọc công lên tới tầng thứ chín, cô không biết cái gì gọi là đau khổ, cái gì gọi là tức giận, nhưng không ngờ chỉ trong một ngày, bản thân đã trải nghiệm tư vị trong đó một lần.
"Không cần khích ta, ta sẽ không giết ngươi." Vì biểu thị bản thân thực sự không tức giận, Yêu Nguyệt tiếp tục giới thiệu: "Nguỵ Vô Nha hạ thân tê liệt, thân như đồng tử, dáng dấp đầu trâu mặt ngựa, đáng sợ khó nói. Hết lần này tới lần khác trí cao khí thịnh, năm đó lại dám lên Di Hoa cung cầu hôn, bị ta cho một chưởng đánh trọng thương."
"... Tư tưởng của chúng ta có phải không cùng một đẳng cấp hay không." Pháo Thiên Minh nghi hoặc hỏi: "Có nữ nhân nào dám đánh ta thành trọng thương, cho dù ta đánh không lại, không có cách nào tìm lại thể diện. Nhưng ít nhất cũng không thể giúp nữ nhân kia mới đúng."
Yêu Nguyệt cười lạnh nói: "Hắn dám không giúp, ta sẽ san bằng ổ chuột của hắn."
“Mỹ nữ, nghe ta khuyên một câu, loại người này ngươi không thể trêu vào. Nếu đổi lại là ta, thà đi chọc Kiều Phong, cũng không muốn đi chọc Mộ Dung Phục. Quân tử dễ phòng, tiểu nhân khó cản! Có hai loại người miễn dịch đối với uy hiếp bằng vũ lực, một loại là người chết, một loại khác là người xấu thông minh. Loại người xấu này thường rất nhỏ mọn. một khi thất bại sẽ nhớ kỹ, khi hắn có cơ hội lấy lại danh dự, hắn sẽ tuyệt đối không nương tay nhân từ... A? Hình như tính cách này có vẻ quen thuộc, là bằng hữu nào của ta thì phải? Thật khó hiểu..."
"Hừ!" Yêu Nguyệt không để ý tới Pháo Thiên Minh vẫn còn khó hiểu, lại vận công phóng thẳng tới phương xa.
... Trong hang núi nào đó...
Pháo Thiên Minh quan sát nam nhân trước mặt này, người này... giống như chuột, cứ một mực ngồi trên chiếc xe lăn bằng gỗ giả làm Khổng Minh. Tên họ thì hơi nghi ngờ là để lừa người, hàm răng vẫn còn, còn lại thì cơ bản không khác gì những gì Yêu Nguyệt đã nói.
Ngụy Vô Nha cung kính nói: "Yêu Nguyệt cung chủ đã yêu cầu, đương nhiên không dám chậm trễ. Chi bằng cùng ta xuống địa cung, nơi đó có đầy đủ công cụ dụng hình. Chúng ta có thể thử toàn bộ xem sao."
"Này! Nữ nhân kia” Pháo Thiên Minh quay đầu nói với Yêu Nguyệt: "Ta đoan chắc tiểu tử này không có ý tốt, lát nữa là vào bẫy ngay thôi. Đừng nói ta không cảnh cáo ngươi.”
"Miệng còn hôi sửa mà dám ngậm máu phun người. Ta hỏi ngươi, ngươi có chứng cớ gì mà nói ta không có ý tốt?”
Pháo Thiên Minh cười hí hí nói: "Nghe nói sau khi Liên Tinh ngỏm củ tỏi, dù trên mặt lộ vẻ thương tiếc, nhưng đối với kẻ gây ra tai họa này là ta.... bị oan ức thấu trời xanh, nhưng vẫn không hề tỏ ra phẫn nộ. NPC tuy là NPC, nhưng vẫn chưa đủ xấu xa!”
Yêu Nguyệt hừ một tiếng nói: "Ngụy Vô Nha, ngươi đi trước dẫn đường. Không được cách xa ta quá năm mét, nếu không đừng trách ta không khách khí.”
Pháo Thiên Minh bị trói, bị Yêu Nguyệt dùng dây thừng nắm lấy phía sau. Thật ra, y cũng chẳng biết sợ cái gì? Trong trò chơi tính toán kỹ càng, chỉ có cái hang rắn mà Lam Sắc rơi xuống khiến y hơi run sợ, còn lại dường như không có nhiều cảm giác. Còn bị tra tấn thì càng không sao, nhắm mắt lại, muốn làm gì thì làm, có phải JJ chư từng rụng đâu? Ai sợ ai, rùa đen sợ chuỳ sắt...
Ba người men theo một con dốc đi xuống phía dưới, càng đi càng sâu. Sau ba phút mới tới trước một cánh cửa đá. Ngụy Vô Nha nhẹ nhàng xoay cơ quan bên cửa, cánh cửa đá nâng lên, bên trong tối om om. Rõ ràng là một phòng bí mật không có chút ánh sáng nào. Ngụy Vô Nha đẩy xe đi trước, Yêu Nguyệt không chút do dự, giật mạnh dây thừng kéo Pháo Thiên Minh theo sau.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑