Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 471 - Chương 472 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 157

Chương 472 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 157
Chương 472 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 157

Dịch và biên tập: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

"Các ngươi có thái độ gì đấy?" Độc Hành bất bình nói.

"Huynh đệ à! Trong thực tế ngươi làm nghề gì vậy?" Pháo Thiên Minh hỏi.

"... Trật tự đô thị!"

"..." Pháo Thiên Minh lập tức hiểu rõ. Nghề nghiệp này người khác có thể không biết, nhưng Pháo Thiên Minh lại có trải nghiệm. Không cần nói nhiều, chỉ nói giấy trắng mực đen: Mấy ngày trước, trật tự đô thị Bắc Kinh đã phát một bản hướng dẫn cho cấp dưới, trong đó có đoạn nguyên văn như thế này: cần phải thực hiện hành động tại các địa phương nhằm chống lại bạo lực, chú ý làm sao để khuôn mặt đối phương không dính máu, trên người không có thương tích, chung quanh không có người, và nên dùng các động tác liên hoàn cực nhanh để làm xong trong một lần, không để lại dấu vết. Một khi bước vào thực hiện, động tác ngăn chặn nhất định phải nhanh gọn, quyết đoán, không do dự, phải sử dụng toàn bộ sức mạnh. Trật tự đô thị ở thủ đô còn như thế, có thể thấy bọn chúng đã công khai lộng hành... Nói chung lại, nghề nghiệp này đầy mâu thuẫn: vừa là nghề nghiệp cần thiết cho việc xây dựng đô thị, vừa là nhân vật bị mọi người căm ghét; còn là những người duy nhất không có quyền chấp pháp trong hiến pháp Trung Quốc nhưng lại có quyền chấp pháp hành chính. Cho nên cũng khó trách Độc Hành có tính cách như vậy. Giết người cướp của trong nháy mắt, can đảm cẩn thận tổ hợp đầy đủ, phách lối không coi ai ra gì, ít lời không bằng hữu.

... Vô Danh trấn.

Vô Danh chính là tên.

Ngoài trấn, Pháo Thiên Minh kéo Độc Hành vào Vụ Lý Hoa đi vào trong, nhưng không nói gì thêm.

Vụ Lý Hoa nghi ngờ nhìn quanh: "Ơ? Sao trong trấn có màu xanh lục vậy?"

Thấy gì thì thấy, không có chuyện gì sao phải la làng lên. Pháo Thiên Minh thấy Độc Hành cũng dừng bước, rất không hài lòng với Vụ Lý Hoa. Đành nói: "Ta tiến lên xem thử." Nói rồi bước trước vào trong trấn, hệ thống lập tức báo đã bị nhiễm độc, nội lực vận một thành trăm để giải độc. "Có độc, nhưng không chết được."

Pháo Thiên Minh nói xong quay đầu bước vào trong. Khung cảnh trấn NPC này khác với Đường gia trấn, người Đường gia trấn đều tĩnh như xử nữ, động thì như thỏ. Trấn này trái lại sôi nổi như lửa, ai nấy đều bận rộn làm việc. Mặt mày NPC xanh lét, đồ đạc trên tay cũng xanh biếc. Trên người những người bán thuốc bò nhem nhuốc đầy côn trùng độc hại, người ra vào tiền trang cầm những tờ tiền xanh mượt. Thậm chí lũ trẻ chơi đùa bên cạnh, thò tay nghịch đất còn có thể làm bốc khói nhẹ từ nền đất. Đây không phải là Vô Danh trấn, mà là Độc trấn!

Pháo Thiên Minh cũng đoán được mục đích của hệ thống. Trước tiên, là hai nhánh quân giao chiến, chủ yếu kiểm tra khinh công, dĩ nhiên nếu võ công mạnh có thể giết qua vòng vây cũng được. Nếu chạy dưới đất không nhanh chắc cũng có thể bay nhảy vài cái trong nước chứ? Cả đường bộ lẫn đường thủy đều không đi được, thế thì cũng chẳng có cách nào.

Từ điểm khởi hành đến Đường gia trấn, quái vật dọc đường tuy rắc rối nhưng không khó đánh bại. Sự xuất hiện của đàn khỉ cũng là tiền đề cho thử thách ở Đường gia trấn, chủ ý là buộc người chơi phải nhận tiếp tế ở Đường gia trấn khi không có xu dính túi, có lẽ là so tài ám khí hoặc phá ám khí để nhận được lương thực và tiền bạc miễn phí. Tất nhiên tới chỗ nhóm Pháo Thiên Minh thì hơi lệch đường...

Từ Đường gia trấn đến Vô Danh trấn, xuất hiện BOSS lớn. Nhưng người ta ghi là thu thuế chứ không cướp bóc, cho phép mang theo một ít tiền vào Vô Danh trấn. Toàn bộ trấn Vô Danh đầy độc dược, tất nhiên khảo nghiệm nội công. Cho ngươi cái bánh bao, nói rõ có độc, nếu ngươi nuốt được thì không chết đói. Đương nhiên tới nhóm Pháo Thiên Minh lại lệch đường, ngoại trừ ba người Pháo Thiên Minh và Lam Sắc có thể có, tất cả đều nghèo túng, không có tiền, thậm chí không mua nổi thuốc độc.

Pháo Thiên Minh không đoái hoài tới Độc Hành, dẫn Vụ Lý Hoa ngồi xuống quán mì ở giữa phố, lôi một tờ ngân phiếu 100 vàng ra vỗ lên bàn gọi: "Chủ quán, cho hai bát mì độc, đừng keo kiệt quá, cho thêm nhiều độc vào, mùi vị làm ngon một chút. Ta có tiền đây."

Nghe vậy, chủ quán chuyển từ vẻ mặt lạnh lùng sang nở nụ cười niềm nở: "Quý khách nói phải lắm, khách hàng chính là Ngọc Đế, chỉ cần ngài ăn thoải mái là được rồi, khỏi nói trả tiền, cho dù là ta cho ngài cũng được."

"Chủ quán nói câu này, trong lòng ta đúng là Vương Mẫu nương nương."

"Ha ha!" Chủ quán cười rồi vớ lấy một nắm mì xanh mởn mởn cho vào nồi, chẳng mấy chốc đã vớt lên, rắc hành hoa, tỏi băm, cuối cùng lấy từ trong ngực ra một lọ sứ nhỏ, đổ bột vào hai bát mì trên bàn rồi cảm khái: "Nhân sinh ngũ vị ngọt bùi cay đắng độc, nhưng có người chỉ ăn được ba vị đầu, thậm chí chỉ muốn ăn hai vị trước, thật đáng tiếc cho vị giác trời ban. Ai mà chẳng biết trong ngũ vị của kiếp người, cay và độc mới là hương vị cao nhất. Quý khách thử xem có hợp khẩu vị không."

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Bình Luận (0)
Comment