Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Vậy đi hướng nam thì sao? Pháo Thiên Minh ôn hòa nói: "Yêu cầu duy nhất, ngươi tuyệt đối không thể tiết lộ chuyện này. Bao gồm cả đại ca, cha mẹ, và toàn dân."
"Tại sao lại như vậy?"
"Ài... Dù sao ta cũng là nhân viên của người. Mặc dù nghĩa khí giang hồ là trên hết, nhưng quả thật hơi vi phạm quy củ."
"Ngài thật sự quá vĩ đại. Xin ngài an tâm, cho đến lúc chết ta cũng không bán đứng ngài."
"Thế thì được, ta đi đây!" Pháo Thiên Minh cầm lấy loan đao của Tam Gia, đội mặt nạ của Tam gia rồi đi ra ngoài.
Tinh Ảnh khẽ lật tay lấy ra một bộ bài tú lơ khơ hỏi Tam Gia: "Chơi chút không?"
"Được."
"Biết võ công gì lạ không?"
"Không biết."
"Được, vậy chúng ta bắt đầu."
Pháo Thiên Minh ra khỏi quán trọ là thấy xung quanh PK khí thế ngất trời.
Trên mái nhà, phố chợ, nhà dân, thậm chí trên một cái bàn cũng là đao quang kiếm ảnh. Tập trung vào mục tiêu: Một trong các hộ pháp Thiên Thiên, cách 12 mét, đang 4 chọi 1.
Pháo Thiên Minh bước đi oai hùng cầm đao xông tới. Gã cao lớn đang bao vây thấy vậy hốt hoảng hô: "Tam Gia đừng tới đây tự sát, mau đi tìm đại đội!"
Pháo Thiên Minh không để ý, vừa chạy gần thì Thiên Thiên lập tức phân ra hai người ra nghênh đón. Pháo Thiên Minh vận mười thành nội, một chiêu đao hoàn mỹ vô cùng, thiên địa tất sát, không gì địch nổi, ngăn trước chắn sau, mai phục tứ phía... cuối cùng cũng phát ra đao quang rực rỡ. Đao quang lộng lẫy tới mức khiến mọi người gần đó đều dừng tay.
Đao không nhanh, nhưng bao trùm hoàn hảo. Người xem như thấy một quả cầu sáng lớn bao phủ hai bang chúng. Đao quang thăng hoa, sắp tới lúc bộc phát, hào quang càng thêm chói mắt. Mọi người trong lòng đều rướm mồ hôi, chờ đợi luồng sáng cuối cùng bộc phát.
Đột nhiên, tất cả ánh đao biến mất chỉ trong nháy mắt, kéo theo đó là sinh mạng hai người kia. Không gian tĩnh lặng, mọi thứ trở lại yên bình, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
"Lão Tam, hay lắm!" Các huynh đệ Anh Hùng môn lập tức reo hò, khí thế dâng cao. Bọn họ nhìn thấy một ánh đao vô địch quét tới hộ pháp Thiên Thiên.
Tam Gia thật trong quán trọ đỏ mặt, Tinh Ảnh an ủi: "Vinh dự hoàn toàn thuộc về ngươi, chỉ cần giữ bí mật là được."
"Ha ha." Tam Gia thật cười ngây ngô.
Lãnh Nhược Tuyết gọi điện báo Thiên Nhãn: "Phát hiện cao thủ số một phe địch, đường số hai, cẩn thận đề phòng..." Lãnh Nhược Tuyết dừng lại, hoảng hốt nói: "Thiên Thiên chết rồi, cao thủ kia dùng đao... đang đi về phía ngươi, mau gọi Lam Sắc bảo vệ ngươi."
"Nhanh vậy sao?" Thiên Nhãn hơi hoài nghi, mình ở phố số 1, cách phố của Thiên Thiên cả một con phố, ở giữa có hàng trăm người chơi phe mình, ngay cả trên mái nhà cũng không ít. Nhưng vừa cúp máy, Thiên Nhãn đã thấy trên phố số 2 đối diện xuất hiện một luồng đao quang cắt qua bức tường, lập tức xuất hiện một lỗ động lớn trong bán kính 1,5 mét vuông. Một người đeo mặt nạ đang lạnh lùng nhìn mình.
Đeo mặt nạ là cần thiết, nếu không Thiên Nhãn tinh tường như vậy, không lý do gì không phát hiện sơ hở. Pháo Thiên Minh nghĩ đến việc ra tay với Thiên Nhãn và Chân Hán Tử vẫn hơi ngại ngùng. Nếu thịt Lam Sắc thì không có gánh nặng tâm lý như thế... Dĩ nhiên Lam Sắc thì chém không chết được. Có điều y nhanh chóng tìm ra lý do cho mình: vì cứu vớt thiếu nữ lầm lỗi, để ngăn cản cô yêu người không đáng yêu, với tư cách là bằng hữu tuyệt đối không thể từ chối. Cho dù trong lòng day dứt, vì hạnh phúc tương lai của bằng hữu, mình vẫn phải làm... Ta thật quá vĩ đại rồi. Pháo Thiên Minh nghĩ thế, tinh thần phấn chấn trở lại, đao quang quét về phía Thiên Nhãn...
Đao quang rực rỡ, Thiên Nhãn tuyệt vọng...
Tục ngữ nói rất đúng, từ xưa anh hùng vốn bạc mệnh, từ xưa mỹ nữ có người theo sau. Ngay trong thời khắc lạt thủ tồi hoa này, một giọng nũng nịu vang lên bên trái Pháo Thiên Minh: "Thiên Sơn Lục Dương Chưởng".
Pháo Thiên Minh kinh hoàng, quả nhiên là Vụ Lý Hoa, cả người lẫn chưởng lao vào màn đao, nhắm thẳng lên đầu y. Trong lòng Pháo Thiên Minh thét lớn: Không được. Vội vã thu đao, chưa đao này hiện giờ có chém được Vụ Lý Hoa không, cho dù có chém chết cũng không dám ra tay! Vì sao không dám ra tay? Nhìn Lam Sắc là biết, nếu có thể không đắc tội với nữ nhân thì tốt nhất là đừng đắc tội.
Mười thành nội lực hộ thể, bùm một tiếng, Vụ Lý Hoa Hoa xuất chưởng đánh thẳng vào ngực Pháo Thiên Minh, hất bay hắn lên không trung. Vụ Lý Hoa tranh thủ định đuổi cùng giết tuyệt, Thần Bò khởi động, theo sát Pháo Thiên Minh đang lơ lửng giữa không trung. Bùm bùm, lại hai chưởng chính xác nhắm vào mục tiêu.
Tiếp đó, hai người cùng rơi xuống trong nhà dân, Vụ Lý Hoa hét lên điên cuồng: "Thiên Sơn..."
Pháo Thiên Minh không để ý tới thương tích, vội vàng ép nội lực nói: "Hoa Hoa dừng tay."
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑