Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 508 - Chương 509 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 194

Chương 509 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 194
Chương 509 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 194

Dịch và biên tập: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Lúc này Ái Niếp Niếp nghiến răng, đưa ra mệnh lệnh cực kỳ bi thảm thứ ba: "Lên!".

Bốn gã cao to theo tiếng xuất hiện, mỗi người nắm một đoạn dây thừng, điểm trung tâm của dây thừng là một đoạn xà nhà... Thứ này ở phương nam hiếm thấy, nhưng phương bắc lại khá nhiều. Tên khoa học gọi là đóng cọc, chủ yếu dùng cho xây nhà xây móng, cũng dùng để gia cố đê điều. Bốn người đồng thời kéo dây thừng, khúc gỗ lớn ở giữa bị kéo lên cao, sau đó đập mạnh xuống mặt đất. Thật ra, nền đất được đập như vậy rất chắc chắn,, ít nhất có thể phòng ngự động đất cấp sáu.

Ba phút sau, một bộ quần áo Ma Giáo cấp 60 đột nhiên xuất hiện trên miệng hố, cuối cùng Lam Sắc cũng ngỏm.

Lam Sắc chết, người khó chết nhất mà giang hồ đồn đại, gần đây chết khá thường xuyên. Điều này có nghĩa là võ công cao thấp thực ra cũng không quan trọng lắm, quan trọng nhất chính là trí tuệ con người. Ngài không thấy, lao động trí óc và lao động chân tay có khác biệt à?

Bên phía Lam Sắc chết chưa đầy năm phút, ngân hàng điện tử của Pháo Thiên Minh đã thông báo có mười một vạn tiền thật vào tài khoản. Huyết Ảnh phái đã cử người chuyên theo dõi trận đấu này. Người hữu tâm và kẻ vô tâm quả thực khác nhau, người ta dễ dàng đoán ra kẻ che mặt chính là Pháo Thiên Minh. Hơn nữa, Huyết Ảnh vốn coi tiền bạc như rác rưởi, cho dù Pháo Thiên Minh chỉ bỏ một chút xíu công sức thôi, hắn cũng sẽ không nuốt lời về mặt tiền bạc, bởi hắn hiểu rõ nếu không thực hiện lời hứa kịp thời, người ta sẽ bán đứng âm mưu của mình. Như vậy dù thắng, trong mắt Lãnh Nhược Tuyết cũng coi là đã thua.

Xong việc, Pháo Thiên Minh lợi dụng lúc pháo hoa còn dữ dội, chạy đến phố thứ hai gỡ bỏ mặt nạ và khăn che mặt, rồi thoải mái vận khinh công quay về đường đông.

Pháo Thiên Minh vừa đến, tinh thần chiến đấu của đám đông lập tức được khích lệ trở lại. Tuy rằng chủ lực đã đổ, nhưng vẫn còn một minh chủ võ lâm sống sót. Một cao thủ mang đến không chỉ sức mạnh thực lực, mà còn có cảm giác an toàn và sứ mệnh lãnh đạo.

Thiên Nhãn vội vàng kéo Pháo Thiên Minh sang một bên, hạ giọng hỏi: "Có phải là ngươi làm không?"

"Không phải." Pháo Thiên Minh khẳng định.

"Ta chưa nói việc gì, sao ngươi đã biết không phải do ngươi làm?"

"Hừ! Nhà không phải ta đốt (chỉ đưa ý tưởng), Lam Sắc không phải ta giết (Thuộc hạ của Ái Niếp Niếp làm). Dù sao thì việc gì đi nữa cũng không liên quan tới ta."

Thiên Nhãn chăm chú nhìn Pháo Thiên Minh ba giây, cô không thấy chút áy náy hay xấu hổ nào trên gương mặt y. Sau đó cô lại hỏi: "Vậy ta hỏi ngươi, việc đó đã xong chưa?"

"...Cái này... Ờ... Cái đó..." Pháo Thiên Minh không thể trả lời câu hỏi như vậy.

"Ngươi thật sự nhẫn tâm để Tiểu Tuyết theo gã con ông cháu cha kia sao?"

"Đều là con ông cháu cha mà...!" Câu hỏi của Thiên Nhãn rất sắc bén, khiến đầu óc Pháo Thiên Minh nhức nhối.

"Tiểu Tuyết là cháu nhà giàu!" Thiên Nhãn lập tức chỉ ra khác biệt về bản chất giữa hai người.

"..." Pháo Thiên Minh ngước mặt lên trời, hoàn toàn không thể trả lời.

Thiên Nhãn: "Ván này nếu ngươi không thuận tiện ra tay, thì nghĩ cách giúp ta đi. Làm sao cho giành chiến thắng mà thiệt hại ít nhất."

Pháo Thiên Minh do dự: "Mình không thể vừa ăn nhà tây vừa ăn nhà đông, giờ lại còn ăn luôn cả nhà nam được. Dạ dù sao mình cũng phải có khuôn phép đạo đức."

"Ài! Thôi bỏ đi." Thiên Nhãn thở dài xoay người nói: "Đúng là khiến ngươi khó xử rồi."

Pháo Thiên Minh nghe vậy, sắc mặt hơi đỏ lên, vội vàng giữ Thiên Nhãn lại: "Được! Cô cứ làm như vậy... Cam đoan là không có thương vong."

Thiên Nhãn kinh ngạc hỏi: "Hắn dựa vào đâu mà tin tưởng ta?"

"Ta đảm bảo!"

Thế là một màn xấu xa nhất trong bang chiến bắt đầu...

Pháo Thiên Minh, Thiên Nhãn và Ái Niếp Niếp trải qua ba phút đàm phán, Ái Niếp Niếp vung tay lên, toàn bộ bang chúng xuống ngựa chỉnh tề, Pháo Thiên Minh cho từng kiếm một tiễn bọn họ tống về quê nhà. Sau đó Ái Niếp Niếp giao dịch đống trang bị rơi ra với Pháo Thiên Minh, cuối cùng lưu lại một câu: "Sau khi ta ra ngoài, sẽ gửi số tài khoản cho ngươi."

Thiên Nhãn nghi hoặc hỏi: "Ngươi không sợ ta không trả tiền sao?"

"Sợ cái gì, vốn không nghĩ sẽ là đối thủ của các ngươi. Chúng ta đã giết được Lam Sắc, bang phái kiếm đủ danh dự. Lại nói không phải chỉ có một vạn tiền thật thôi sao? Cho dù các ngươi không cho, Chử Trà cũng có thể trả thay các ngươi. Ta giúp hắn xử lý một tên Lam Sắc, hắn đã kiếm mười lăm vạn. Còn chưa tính hai đường chủ kia..."

Thiên Nhãn hít vào một hơi lạnh, chỉ tay vào Pháo Thiên Minh, không thốt nổi thành lời.

Pháo Thiên Minh vỗ tay ngọc của Thiên Nhãn, cười hì hì nói: "Con người mà, không ăn tiền phi nghĩa thì không giàu được. Chớ kinh hãi như thế."

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Bình Luận (0)
Comment