Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
"Gọi đại ca của các ngươi xuống đây đi!" Lãnh Nhược Tuyết mỉm cười thản nhiên nói với Tiểu Nhị. Pháo Thiên Minh đã phần thấy biểu cảm này, là một thứ loại tự tin và cao ngạo, nắm giữ mọi thứ trong tay mình. Không thể phủ nhận, mỹ nhân như thế thật sự có sức hút. Sức hút ấy biến mất từ bao giờ? Hình như là sau khi gặp Pháo Thiên Minh...
"Xoạt xoạt..." Sau khi năm luồng ánh sáng trắng lóe lên, ngũ hộ pháp phe Võ tự sát tập thể, cuối cùng Huyết Ảnh cũng hiện ra.
Huyết Ảnh rất lúng túng. Hắn biết bản thân không thể trả thưởng gấp trăm lần, nhưng trước mặt mĩ nữ lại không thể tỏ ra yếu đuối như vậy. Dẫu vậy cũng không biết nên nói gì cho phải, đành phải xoa xoa hai bàn tay liên tục.
Lãnh Nhược Tuyết đưa mắt nhìn bang chúng phe Võ và bang chúng phe Hoàng, cao giọng chất vấn: "Chơi phản bội thú vị lắm à? Đứng trước tiền bạc, trung thành khó khăn đến thế ư?...Mỗi người thưởng gấp ba, nhiều hơn không có? Ai có ý kiến cũng đừng nghĩ chiếm được một đồng."
Không ai có ý kiến gì, thái độ nói chuyện của Lãnh Nhược Tuyết khiến mọi người nhận ra rằng nhận nhận thưởng gấp ba đã là người ta bố thí rồi, người như mình đáng lý ra không những không nên nhận tiền, mà còn phải tự sát tập thể để bù đắp lỗi lầm trong lòng.
"Tiểu Tuyết... Rồi chúng ta thì sao?" Huyết Ảnh đã thèm muốn.
"Ngươi không được. Ngươi có thể không có tiền, ngươi có thể hồ đồ một chút, nhưng ngươi không thể thiếu một sở trường nhất định, không có một tiêu chuẩn đạo đức nhất định. Ngoài việc dùng tiền mua chuộc người ngoài, ngươi còn làm được gì?" Lãnh Nhược Tuyết quay người chỉ về phía Pháo Thiên Minh: "Hắn mạnh hơn ngươi, trước tiền bạc chưa từng khuất phục lần nào, kiên quyết bảo vệ lập trường của mình. Người như thế..." Lãnh Nhược Tuyết bước tới bên cạnh Pháo Thiên Minh: "Mới là người ta có thể giao phó. Hôm nay ta mới phát hiện ra, xưa nay ta vẫn nhìn lầm hắn."
Pháo Thiên Minh lau mồ hôi tuôn ra nhứ thác trên đầu, lén lút gửi tin nhắn cho Vô Song Ngư: "Đi tìm người, ta trả tiền, rẻ một chút, xử lý Thiên Nhãn."
"Ác vậy sao?" Vô Song Ngư kinh hãi.
"Nếu không sớm muộn gì ta cũng bị cô ấy giết chết." Pháo Thiên Minh lại lau mồ hôi, được mỹ nữ sủng ái, không phải ai cũng có phước hưởng.
"Hắn..." Huyết Ảnh kích động chỉ vào Pháo Thiên Minh: "Hắn... mẹ nó cũng nhận tiền của ta."
"Vu oan giá họa là một tội ác." Pháo Thiên Minh chống cự, chỉ mình Thiên Nhãn có chứng cứ trực tiếp, hiện trường lúc đó không ghi hình, nói năng cũng nghe không rõ.. Lần này Lãnh Nhược Tuyết lên tiếng không phải chuyện đơn giản. Mình vẫn nên làm công dân gương mẫu, bớt dính dáng đến những chuyện riêng của gia tộc như thế này. Nguyên Thủy, Chân Võ Vũ, lão Trương phù hộ cho ta lần này rửa trắng cái mông, ta nhất định hối cải làm con người mới, một lần nữa trở thành người tử tế. Chuyện lần này lộ ra, Pháo Thiên Minh tin chắc Lãnh Nhược Tuyết không còn mặt mũi nào mà sống, theo tính khí của cô, trước khi chết nhất định sẽ kéo theo người chôn cùng, mà mình chính là lựa chọn tốt nhất.
"Ài!" Lãnh Nhược Tuyết thở dài nói: "Cho dù có vu oan giá họa gì, hắn cũng không phải là người ta muốn. Hắn thật sự không có chí tiến thủ."
Pháo Thiên Minh thở dài ra một hơi, Vô Song Ngư nói: "Ngươi cũng có tìm. Lần đầu tiên ta biết hóa ra ngươi không có chí cầu tiến, lại là một ưu điểm rất lớn." Lão Trương, lời hứa vừa rồi của ta không tính nhé, Chính đạo chốn nhân gian vốn tang thương, ta không xuống địa ngục thì ai vào địa ngục?
Cuối cùng Huyết Ảnh không tiếp tục kiên trì nói Pháo Thiên Minh là nội gian, cũng không nói thêm câu nào nữa, chán nản tự sát. Hoàng Gia Thiên Đường lấy được ngôi vị đệ nhất; ban thưởng: Lấy Trường An làm cứ điểm, phương viên một ngàn dặm quanh đây đều thuộc phạm vi thế lực của bang phái, lúc cần thiết hệ thống sẽ cung cấp bảo hộ nhất định. Sau khi lấy được phần thưởng, Lãnh Nhược Tuyết rất hài lòng thăng cấp cho Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư thành hai trong phó bang chủ. Hành động này khiến cho trong lòng của Pháo Thiên Minh lại một lần nữa căng thẳng lên. Hiện tại Lãnh Nhược Tuyết cho y một nụ cười, y lại căng thẳng thêm một phần. Đúng là khó tiêu hóa nhất chính là ân huệ của mỹ nhân.
Mà nhân chứng duy nhất – Thiên Nhãn, lúc này đang bò lên Hoa Sơn, trong lòng vô cùng buồn bực: Vì sao nhất định phải đi Hoa Sơn tìm người, không thể gặp mặt ở thành trấn sao? Chẳng lẽ Kiếm Cầm bị hệ thống che đậy công năng truyền tống trận?
Đại Hội Võ Lâm kết thúc, diễn đàn cãi vã, tin tức bên lề sau vài ngày đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Không đến mười ngày, mọi người đã cùng nhau quên sạch sẽ việc này. Thứ này giống như ngôi sao hết thời, thỉnh thoảng lôi ra xào lại, mọi người rất ít khi suy nghĩ lại chuyện của bọn họ.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑