Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư đang ăn lạc, uống nước ngọt. Bây giờ bang hội không vội, hoàng cung gặp chuyện rối ren, còn không phái ra cao thủ cấp bậc Tông sư, Hoàng đế Tống triều tính cả ba ngàn mỹ nữ hậu cung, chắc đều phải tiếp nhận đãi ngộ sờ soạng thi thể.
Vô Song Ngư hỏi: "Lúc nào thì thị trườngc hứng khoán sập? Chúng ta không đợi được nữa rồi.”
“Vội gì? Ta đã bảo Thiên Nhãn đi sắp xếp. Thiên Nhãn nói việc này phải có cơ hội mới được. Thí dụ như trong tình huống nào đó có ngoại lực hùng hậu uy hiếp, lại thêm chúng ta cùng nhau quậy phá, không cần tới mấy trăm vạn thì chỉ cần ba bốn mươi vạn là có thể kiếm được trăm vạn. Ta cũng cảm thấy một mình mình làm thì quá phiền phức còn không bằng đợi thời cơ mọi người cùng nhau ra tay."
"Khà khà, có phải các ngươi tính kế cả Hoàng Gia Thiên Đường không?"
"Cho nên mới nói các ngươi đừng rời bang!"
"Có tiền tài mọi người cùng hưởng." Vô Song Ngư nâng chén.
"Có chết cùng chết." Pháo Thiên Minh nâng chén đột nhiên kêu lên, dừng lại. Vô Song Ngư còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Pháo Thiên Minh đã biến mất như tia chớp. Hắn xoay người lại, một lão già đầu đội mũ rộng rộng vành, thân hf như quỷ mị xuất hiện cách mình mười mét. Không đợi hắn lấy lại tinh thần, lão già cũng biến mất như làn chớp.
Lão già này đương nhiên là Gia Cát Tiểu Hoa. Pháo Thiên Minh mắt sáng não nhanh, lúc nâng chén lại nhìn thấy một cái bóng đánh về phía đỉnh núi, không kịp nói gì đã nhanh chân chạy trốn. Bất luận người ta tìm mình có chuyện gì, dù sao cũng không phải chuyện tốt. Những người khác bây giờ còn chưa có hành vi công kích, chỉ riêng mình giết một cái mạng, không phải tìm mình mới là lạ.
"Đứng lại." Gia Cát Tiểu Hoa kinh ngạc, một đuổi một chạy mười phút, chớp mắt đã qua năm mươi dặm mà vẫn không ngăn được người. Theo hắn tính toán, Pháo Thiên Minh tuy khinh công tốt nhưng mình chỉ cần năm phút là xong, nhưng bây giờ hai người vẫn cách nhau trăm mét.
"Xem ta là đồ ngốc à?" Pháo Thiên Minh không quay đầu lại gầm lên một câu. Sao lão già này cứ bám lấy mình không tha. Chẳng phải bị giết một đồ đệ thôi sao? Đời người xưa nay ai chẳng chết, hơn nữa cũng không phải là phục sinh, đâu cần truy đuổi như bắt gian thế này.
Pháo Thiên Minh xông vào một trấn nhỏ, tới trạm dịch, cầm tờ ngân phiếu vỗ một cái, lập tức về Hàng Châu. Lúc trước nếu không phải Gia Cát Tiểu Hoa đẩy y đi ngược hướng về Thương Châu, khiến cho mình phải chạy vào nơi hoang dã, chắc chỉ cần năm phút đồng hồ là mình đã an toàn. Gia Cát Tiểu Hoa thấy Pháo Thiên Minh biến mất, chỉ có thể thở dài lẩm bẩm: "Ta đâu có tới giết ngươi. Chạy cái gì mà chạy? Không biết suy nghĩ kỹ càng à."
Pháo Thiên Minh là lính đánh thuế không có nhiệm vụ trên người, giết cũng không mất nhiệm vụ. Mà người có thể mất nhiệm vụ toàn bộ phân tán ở nơi hoang dã. Nếu muốn đuổi giết từng người một, khinh công có tốt hơn nữa cũng không có thời gian.
Vô Song Ngư bên này đang cầm kính viễn vọng chiêm ngưỡng hai người thi triển khinh công. Đợi mục tiêu ra khỏi tầm mắt mới dừng lại tiếp tục ăn đồ. Nhưng không ngờ vài phút sau Gia Cát Tiểu Hoa âm thầm xuất hiện phía sau hắn...
"Lão già chết tiệt kia đâu?" Pháo Thiên Minh đi xe ngựa, rất nhanh lại quay trở về.
Vô Song Ngư quan sát bốn phía một chút, lặng lẽ lấy ra một tấm kim bài nói: "Đi rồi! Lão già cho. Mỗi người một tấm."
"Cái gì vậy?" Pháo Thiên Minh quan sát tấm kim bài, trên đó có viết: người sở hữu có thể tự do ra vào tất cả cung điện hoàng gia. Nhìn bề ngoài dường như không có tác dụng gì.
Vô Song Ngư lén lút ghé vào tai y nói: "Lão già này nói nếu chúng ta phá được đại lao lớn ở Thương Châu trấn thì hắn mời chúng ta giết hắn trước khi Sở Tương Ngọc rời khỏi trấn. Sau đó dùng tấm kim bài này đi tìm hắn. Hắn sẽ cho mỗi người chúng ta một bản chân giải võ công tùy ý."
"Võ công tùy ý?" Pháo Thiên Minh vui mừng. Tiểu Lý Phi Đao sắp tiến thêm một bước nữa.
Vô Song Ngư im lặng một lúc lâu rồi hỏi: "Ngươi cứ thẳng thừng đồng ý như vậy sao? Dù sao ta cũng phải đắn đo mười mấy giây rồi mới chịu chứ."
Pháo Thiên Minh nói: "Đây gọi là quyết đoán."
Vô Song Ngư nói tiếp: "Ngươi không sợ Phượng Hoàng oán trách ngươi sao?"
Pháo Thiên Minh buồn bã: "Sợ chứ! Thực ra ta biết cô ấy lo ngại ta thấy lợi quên nghĩa. Nói thật, ta cũng cảm thấy việc này không đúng. Ài... " Pháo Thiên Minh đột nhiên giơ tay lên: "Nhưng mà, chỉ cần cô ấy không biết, ta sẽ không bị coi là bội nghĩa. Vì vậy chúng ta phải thay đổi kế hoạch chút ít..."
Gia Cát Tiểu Hoa vừa xuất hiện ở Khai Phong, tai mắt đã báo cho Lãnh Nhược Tuyết, nên bước hai bắt đầu...
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑