Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Pháo Thiên Minh rút ra một thanh phi đao đâm mặt lão già rồi chắp tay sau ót, đầu ngẩng cao, ra vẻ như cán bộ nói: "Võ công của ngươi không được! Chơi thêm hai chiêu? Ta sợ một chiêu đã đánh chết ngươi. Ta hỏi ngươi, có phải tên Chu Bá Thông không?"
"Đúng!" Chu Bá Thông cười hí hí hỏi: "Phi đao này của ngươi có thể dạy ta không?"
"Cái này...có quy định...không thể dạy được đâu."
"Ta gọi ngươi là sư phụ, ngươi dạy ta được chứ?" Nói xong, Chu Bá Thông đang định quỳ lạy.
"Đừng! Đừng!" Pháo Thiên Minh vội vàng đỡ lấy: "Phi Đao môn chúng ta không theo lễ nghi ấy. Muốn bái sư...phải tới Hàng Châu, xếp bàn thắp hương mới được. Ngươi có muốn đi với ta không?"
Chu Bá Thông u uất nói: "Ta không thể ra khỏi đây, trừ phi ngươi có thể đánh bại ta."
"Thế này...khiến ta khó xử đấy." Pháo Thiên Minh do dự nói: "Phi Đao môn chúng ta có quy định, nhất định phải tới Hàng Châu thực hiện nghi thức kia. Hơn nữa ta dùng là phi đao...Không cẩn thận sẽ lấy mạng ngươi, ngươi có đồng ý không?"
Thiên Nhãn thấy Pháo Thiên Minh giả hổ ăn voi, ở bên cạnh che miệng cười khúc khích. Đối với chuyện này, dù là miệng lưỡi hay võ công, cô đều không giúp được gì.
"Mất mạng thì không tốt, rất không tốt." Rõ ràng Chu Bá Thông cũng hoang mang, vừa xoay người vừa lẩm bẩm.
Pháo Thiên Minh thấy thời cơ đã đến, lặng lẽ rút ra một cây côn to bằng nắm tay. Thừa dịp Chu Bá Thông xoay người, một gậy hung hăng nện xuống đầu hắn...
Rắc một tiếng, sau khi trúng mục tiêu, gậy... gãy. Chu Bá Thông xoa đầu hỏi: "Sư phụ... Tại sao ngươi lại đánh ta?" Hắn đột nhiên nhớ ra mình vẫn chưa phải là người của Phi Đao môn, vội vàng đổi giọng.
Pháo Thiên Minh ném một nửa cây gậy đi, vỗ vỗ tay nói: "Ta đang thử xem ngươi có khả năng trở thành đệ tử Phi Đao môn hay không."
"Có được không?"
"Ừm! Đầu rất cứng, được đấy."
Sau khi Chu Bá Thông hân hoan lộn nhào hai cái, lại bắt đầu buồn rầu: "Vậy tìm ai đến đánh bại ta đây?"
"Vấn đề này thường là ngồi lặng yên suy nghĩ. Đạt Ma ngươi biết không? Chính là vị Thiếu Lâm với bảy mươi hai tuyệt kỹ ấy, người ta quay mặt vào vách tường suy nghĩ cả mười năm mới nghĩ ra. Ngươi có thể thử một chút... Tốt nhất có thể nhắm mắt lại, lại duy trì bất động, trời sụp đất nứt cũng không động đậy." Tay Pháo Thiên Minh lục lọi trong túi.
"Ta thử xem." Chu Bá Thông rất nghe lời bắt đầu nhắm mắt lại. Pháo Thiên Minh cười khẽ, lôi ra một cái bao tải, đây không phải là loại bao da thường, tên đầy đủ là Kim Ti Đại Ma Đại, dùng sợi kim loại chế tác từ hai đến bốn ngày, cực kỳ cứng cáp và dẻo dai, giá cả cũng không đắt, 10 vàng một cái, các hiệu tạp hóa lớn đều bán, nhiều hiệu còn tặng quà khuyến mại...
Pháo Thiên Minh lén lút đi đến sau lưng Chu Bá Thông, chụp thẳng xuống...
Không có phản kháng, không có vùng vẫy. Pháo Thiên Minh nhanh chóng đem Chu Bá Thông trong bao lật ngược, kéo miệng bao ra. Sau đó rút ra một bộ gậy gỗ, chuẩn bị đánh cho Chu Bá Thông bất tỉnh...
"Ta hiểu rồi." Ngay lúc gậy sắp đánh xuống, Chu Bá Thông bỗng hô lên một tiếng, rồi xoạt một tiếng, xé bao nhảy ra nói với Pháo Thiên Minh đang cầm gậy: "Ngươi có thể không dùng phi tiêu, mà dùng quyền cước hay kiếm đánh bại ta."
Pháo Thiên Minh vẫn giữ nguyên tư thế ba giây, rồi lặng lẽ ném bỏ gậy, khóc lóc: "Khó cho ngươi nghĩ ra biện pháp... hay như vậy. Ngươi cứ đứng đó, ta suy nghĩ xem có cách nào tốt hơn không."
"Tên này luyện Đồng Tử công à?" Pháo Thiên Minh đi ra khỏi hang hỏi Thiên Nhãn đang cười lăn lộn dưới đất.
Thiên Nhãn ôm bụng nói: "Cười chết ta rồi, đặc biệt là ngươi thấy hắn đột nhiên từ túi vải xông ra, cái vẻ ngốc nghếch đó, thật sự là..."
"Có rắn!" Pháo Thiên Minh chỉ xuống đất, Thiên Nhãn phản xạ có điều kiện của hét lên một tiếng... sau đó thế giới trở nên yên tĩnh.
Thiên Nhãn tức giận nhìn Pháo Thiên Minh mười giây, cuối cùng quyết định tha thứ cho người này, vì người này không hề có ý định xin lỗi: "Khụ! Hắn luyện được Cửu Âm Chân Kinh, một trong Ngũ Đại Tuyệt Học. Hơn nữa cảnh giới của người ta, đừng nói gậy của ngươi vừa rồi không dùng hết toàn lực, ngươi dùng toàn bộ nội lực, người ta cùng lắm chỉ bị thương nhẹ."
"Ý của ngươi là phải lấy côn sắt ra sao?" Pháo Thiên Minh hỏi, cầm theo cây thiết thương.
"Đợi chút!" Thiên Nhãn vội vàng kéo Pháo Thiên Minh lại, người này bình thường trông rất gian xảo, sao bây giờ đầu lại toàn cơ bắp, cứ muốn đánh ngất đem đi. Cô không hề biết đây là di chứng sau khi đánh ngất Vô Tình, có thể lục soát thoải mái; chứ đối người ta còn tỉnh táo, ngươi sờ mó sẽ khiến họ rất khó chịu. "Ta cảm thấy hắn đang trêu đùa ngươi đấy. Ngươi có biết võ công của hắn cao siêu đến mức nào không?"
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑