Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
"Vậy bây giờ chúng ta cứ chờ như thế này à?"
"Không còn cách nào khác, Bọn Phích Lịch vào trận sẽ không nhận được tin tức. Chúng ta cũng không chắc đưa hắn rời khỏi đảo Đào Hoa là nhiệm vụ đã thất bại hay không. Đành phải ở đây chờ đợi mười ngày... rõ là nhàm chán." Pháo Thiên Minh đau khổ nói.
"Có cách nào khác không?" Thiên Nhãn cũng không muốn chờ đợi mười ngày này.
"Có!"
"Cách gì.
“Ta về trước, ngươi ở lại trông
Thiên Nhãn nổi giận nói: "Sao ngươi không nói ta về, ngươi ở lại canh? Ngươi còn mặt mũi đi chiếm lợi trước một thiếu nữ à?"
"...” Pháo Thiên Minh lặng thinh nhìn Thiên Nhãn.
Thiên Nhãn căm phẫn nói: "Còn nhìn ta móc nắt ngươi.!"
"... Sao ngươi lại thích Lãnh Nhược Tuyết?" Pháo Thiên Minh nhắc nhở Thiên Nhãn phải chú ý thân phận của mình."
Thiên Nhãn suy nghĩ một hồi rồi đáp: "Thích à? Thật ra nên gọi là tôn sùng. Trong đồng lứa chúng ta, cô ấy trưởng thành sớm, là đại tỷ của đám người cùng tuổi bọn ta. Trong lúc bọn ta còn bàn về mấy anh chàng đẹp trai, cô đã can dự vào việc làm ăn của gia tộc rồi. Nhớ hồi lên 8, lúc nghỉ hè cô đã đảm nhiệm một công ty nhỏ của gia đình, chỉ trong hai tháng lợi nhuận đã tăng gấp đôi. Cho dù thành tích học tập bình thường, nhưng... cô ấy thật ra rất tài giỏi. Hồi lớp 8 ngươi làm được gì?"
Pháo Thiên Minh suy nghĩ rồi đáp: "Lớp 8 à? Có gần một nửa thời gian tan học là uổng phí với thầy giáo tiếng Anh, nửa còn lại là cùng bọn Phượng Hoàng với Thương Tâm luyện võ, còn gần một nửa khác là bị ông già nhà ta đánh đòn."
"Sao lại đánh đòn? Dạy con như thế không tốt."
"Tại sao à? Hình như đại bộ phận đều là sau khi họp phụ huynh hoặc là ta phá cửa kính trong trưởng. Đương nhiên ông già nhà ta cũng thử nói lý với ta, nhưng nói chưa được hai câu, ta đã đau đớn bằng chết, ông ấy thì đau đớn muốn chết. Cho nên vẫn là hành động cầm chổi lông gà đét mông dễ khiến cho hai người chúng ta tiếp nhận hơn."
Thiên Nhãn cười nói: "Cha của ngươi chắc rất thú vị."
"Nói cái gì thế? Cha ngươi mới thú vị, cả nhà ngươi đều thú vị." Pháo Thiên Minh nổi giận.
"Cả nhà ta không có gì thú vị. Cha thì cả tuần không gặp mặt được một lần. Mỗi ngày mẹ đều nheo mắt đánh mạt chược với người ta... Vẻ mặt của ngươi là sao?" Thiên Nhãn chỉ vào Pháo Thiên Minh giận dữ mắng mỏ.
Pháo Thiên Minh vội thu lại biểu cảm cổ quái kia, nói: "Xin lỗi... Ta vừa nghe cách xưng hô hai vị trong nhà như vậy là có phần không thích ứng lắm. Chúng ta giống như hai loại người..." Pháo Thiên Minh đứng lên duỗi lưng cảm khái nói: "Không ngờ một trò chơi rách nát lại khiến cho chúng ta trở thành người quen. Cái này nếu là trước kia, chính là truyện cổ tích Andersen."
"Sao lại nói như vậy?" Thiên Nhãn hỏi.
Pháo Thiên Minh ngẫm lại, lấy ra một lon Cocacola hỏi: "Biết vì sao ta thích uống thứ này không?"
"Hả?"
"Hồi nhỏ mỗi lúc ăn Tết ta mới được uống Cocacola. Khi đó gọi là Laoshan Cola, đóng gói như chai bia, một chai phải tám xu tiền. Uống ngon lắm, rất thích xem Cocacola đổ hết vào cốc, sau đó toàn là bọt khí nổi lên. Khi đó cũng không có thịt ăn, ba năm ngày mới được ăn một lần. Cho nên, bây giờ ta ăn bữa nào cũng không rời thịt, ngày ngày uống Cocacola. Các ngươi thì sao? Các ngươi gọi loại đồ uống này là rác, ngược lại còn thích uống nước lã; coi thịt lợn như nhà máy chế tạo cholesterol, ăn rau cải tạo bị sâu bọ cắn."
"Này! Ngươi nói vậy rất vô nghĩa." Thiên Nhãn bất mãn nói.
"Vậy thì không nói..." Pháo Thiên Minh nói được một nửa bỗng dừng lại, kinh ngạc nhìn Đào Hoa trận. Thiên Nhãn cũng quay đầu lại, sững sờ phát hiện Kiếm Cầm mặc trang phục tân thủ xuất trận.
Kiếm Cầm đỏ mặt chạy tới bên cạnh hai người, trước tiên hung hăng đạp cho Chu Bá Thông đang nằm dưới đất hai cước. Thiên Nhãn mỉm cười đưa một bộ trang bị cho cô. Pháo Thiên Minh thì mặt lạnh như băng, hỏi: "A! Cái đó... Sao, sao lại ra được thế? Khụ!"
"Muốn cười thì cười đi... Thiên Nhãn tỷ tỷ, hắn bắt nạt ta kìa." Kiếm Cầm chỉ vào Pháo Thiên Minh, cực kỳ tức tối. Không biết người thì thôi, nhưng ai biết y cũng đoán chắc, dưới vẻ mặt vô cảm, chắc chắn trong bụng thằng nhãi này đang cười nghiêng ngả.
"Đừng để ý đến hắn. Bản tính cốn thế mà. Cô làm sao mà ra được đây?"
"Trước kia ta cùng đi với các ngươi. Nhưng đi được vài bước, ta phát hiện gốc cây bên trái có một vũng nước nhỏ. Ta vòng qua bên phải thì không thấy các ngươi nữa. Ba chúng ta quay đầu lại, đi chưa được bao xa đã lạc nhau. May là ta có mang theo dây thừng. Nhớ lại xưa nay đi trong mê cung người ta thường dùng dây thừng để dẫn lối, nên ta cũng làm thế. Sau khi kéo dây thừng mà vẫn chưa ra được, ta cắt hết đồ trang bị buộc lên dây, khó khăn lắm mới đi ra ngoài."
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑