Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Không ai nghi ngờ việc ba người đi xuống có ăn mảnh hay không. Tiểu Tuyết và Tinh Ảnh là đồng bọn, Tinh Ảnh lại có Pháo Thiên Minh ở đó nên biết hắn sẽ không làm chuyện đê tiện như vậy. Vụ Lý Hoa cũng không lo lắng vì lý do tương tự. Còn từ số 1 đến số 10 là người làm công, Ái Niếp Niếp đã dặn họ chỉ hành động theo mệnh lệnh, không cần quan tâm chuyện khác, thậm chí họ cũng không rõ chi tiết quá trình sự việc. Còn Ái Niếp Niếp... đành để hắn gãi đầu, ai bảo hắn là đại sư huynh, nhất định phải dẫn đội chứ.
...
Mười phút sau, bộ ba trộm báu vật đi qua một đường hầm dài, cuối cùng đến nơi cất giữ bảo vật, một căn phòng nhỏ...
Căn phòng này có kết cấu hình chữ nhật, trên hai bức tường hai bên khắc đầy hình người tí hon luyện võ, đủ loại như Thiên Sơn Lục Dương chưởng, Bát Hoang Duy Ngã Độc Tôn công... đều là đồ trang trí. Tại sao lại là đồ trang trí? Vì không thể sử dụng được, chỉ để ngắm cho đỡ thèm mà thôi.
Chỗ sâu nhất của căn phòng chính là mục đích của mọi người lần này, ở đó chất đống hai ngọn núi sách cao hai mét...
"Chắc phải hơn ngàn quyển nhỉ?" Vô Song Ngư hỏi.
"Ta thấy không dưới ba ngàn quyển." Pháo Thiên Minh có đôi mắt tinh tường.
Chân Hán Tử cầm một quyển sách lên than thở: "Mẹ cha nó, không dưới hai vạn quyển." Quyển sách trong tay Chân Hán Tử to mà mỏng, diện tích mười bảy tấc, độ dày như tờ giấy bìa thông thường. Rồi Chân Hán Tử lại thốt ra một câu còn tệ hơn: "Đệch, tất cả sách đều không có bìa giới thiệu, chỉ có nội dung."
Vô Song Ngư và Pháo Thiên Minh cùng phun ra một ngụm máu, vội vã chạy tới kiểm tra. Phải biết rằng một quyển sách đã chiếm một ô trong túi, cho dù tự đóng gói thì mang được năm trăm quyển cũng đã coi như quá tải rồi. Họ không dám để số 1 đến số 10 vào giúp, nếu không vạn nhất người ta cầm được đồ tốt, lén nhét vào túi thì ma mới biết được!
...
"Ngày 15 tháng 6, nắng... Chết tiệt, lại còn nhật ký."
"Chăm sóc hoa quan trọng nhất là cho chúng ánh nắng và nước... Trời ơi!"
"Ngày qua ngày, sao anh ấy vẫn chưa đến?... Kệ xác anh ta."
Ba người đang phát điên...
"Có rồi! Thuần Dương Chí Tôn công, nội công cao cấp, chỉ dành cho nam giới sử dụng... Trời ơi, cuối cùng cũng thấy một thứ chuyên dùng cho nam. Một quyển!" Pháo Thiên Minh ném quyển sách vào trong bao.
Lúc này Tinh Ảnh hô lên trong kênh đội: "Tiểu Tuyết đang thu hút hỏa lực địch, một mình kéo 30 NPC chạy về phía vách núi, hy vọng sống sót mong manh, xin các vị tăng tốc."
"Ban ngày dựa núi gần... Ta X, còn có thơ Đường." Chân Hán Tử ném quyển sách ra sau, đập vào đầu Pháo Thiên Minh.
Pháo Thiên Minh nổi giận, vừa định ném lại thì phát hiện trên sách viết: Nhấp để học. Vội vàng xem từ đầu, mới đọc một nửa đã trực tiếp đá vào mông Chân Hán Tử: "Đồ nhóc ranh, ném bừa bãi kiếm pháp cao cấp. Tên là Đường Thi kiếm pháp đấy."
Chân Hán Tử kinh ngạc cầm lấy xem, rồi chỉ vào đống sách mình vừa vứt đi hỏi: "Thế còn mấy cái này..."
Vô Song Ngư khóc lóc: "Biết đâu trong đó lại có Nhật Ký nội công, Trồng Hoa cuốc pháp thì sao. Trời ơi... Giờ phải làm sao đây?"
Tinh Ảnh càng thêm rối rắm: "Các huynh đệ, ta đã bắt đầu sống mái với địch rồi."
"Làm sao bây giờ?" Vô Song Ngư và Chân Hán Tử cùng hỏi.
Pháo Thiên Minh suy nghĩ rồi lấy điện thoại gọi cho Ái Niếp Niếp: "Ông xã của Niếp Niếp, có cách nào bứt ra không?" Rồi nói qua tình hình.
"Được!" Ái Niếp Niếp nghiến răng: "Ta lập tức dẫn vợ bỏ chạy khỏi trận."
"Các ngươi nhanh chóng đến chỗ chúng ta lên núi."
"Hai mươi phút."
Vô Song Ngư hỏi: "Trà, ý gì vậy?"
Pháo Thiên Minh lấy dây thừng ra nói: "Đóng gói, ném xuống núi. Ái Niếp Niếp và đồng bọn phụ trách vận chuyển đến khu vực an toàn."
"Nhiều vậy sao? Bọn họ vận chuyển nổi?"
"Bọn họ có ngựa, đồ ngốc, trực tiếp buộc dây vào ngựa kéo đi."
Thế là, ba người bắt đầu hành động đóng gói. Mỗi một ngàn quyển buộc thành một bó, Pháo Thiên Minh chịu trách nhiệm vận chuyển, ai bảo y chạy nhanh. Vừa vận chuyển được ba chuyến, đã nghe Tinh Ảnh kêu thảm thiết: "BOSS tới rồi, nhanh lên!"
Đến chuyến vận chuyển thứ tư, Tinh Ảnh đã tử trận. Lúc chuyến thứ năm, từ số 1 đến số 10 đã tạo thành đao trận, liều mạng với Thiên Sơn Đồng Lão. Đừng coi thường 10 người này, tất cả đều là cao thủ chuyên chiến đấu không ngựa trong Anh Hùng môn, được Ái Niếp Niếp ban thưởng lớn tuyển chọn. Mấy người thành trận, phòng thủ thay cho tấn công, cứng rắn kéo dài được mười phút trước Thiên Sơn Đồng Lão.
Pháo Thiên Minh lại kéo thêm vài lần nữa, thấy đao trận sắp chết sạch, vội vàng hạ lệnh lui binh. Chân Hán Tử và Vô Song Ngư mỗi người kéo một ngàn quyển sách ra khỏi đường hầm, Vụ Lý Hoa cũng theo họ xuống vách núi...
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑