Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
"Hừ! Ngươi là người ta không để vào mắt nhất." Giọng nói của Nhâm Cuồng nhẹ nhàng vang lên từ trong xe ngựa, theo những lời này, Nhâm Cuồng bay ra như từ trong xe ngựa, chân đạp đầu ngựa một tay bắt lấy chiêu thức của gã người Nhật, sau đó nhẹ nhàng vỗ một cái, đánh bay gã người Nhật.
"Xem ngươi còn có bản lĩnh, ta tha cho ngươi một lần.” Nhậm Cuồng thấy Pháo Thiên Minh lục túi đồ, vội vàng chạy về xe ngựa. Hắn không có hứng thú thử nghiệm Bạo Vũ Lê Hoa châm. Cái đó không phải dùng võ công phát động, huyết vân hoàn toàn không có hiệu quả giảm bớt.
Gã người Nhật rơi xuống đất, vừa khom lưng tỏ vẻ tôn trọng và cảm tạ lòng khoan dung của cường giả buông tha cho mình thì đã hóa thành ánh sáng trắng.
Độc Hành giết người xong, một mình ngăn xe ngựa, đứng ở bên ngoài huyết vân. Hắn nghịch thanh đao trong tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bảy chữ nhỏ trên thân đao: Tiểu lâu nhất dạ thính phong vũ.
"Đao này tên là Viên Nguyệt loan đao." Độc Hành từ tốn nói.
Ba giây sau Nhậm Cuồng trầm mặc nói: "Được lắm! Được lắm!"
"Là đao tốt, đáng tiếc ta vẫn không cách nào sử dụng chiêu cuối cùng của nó, thật không thể không nói là một loại tiếc nuối."
"Bây giờ thì sao?"
"Bây giờ có thể."
"Vì sao?"
"Bởi vì nó được gọi là Viên Nguyệt loan đao." Độc Hành xoay thân một vòng, ánh trăng chiếu lên mặt đao, một vùng hắc khí bao phủ trong phạm vi hơn một mét. Hắc khí dưới vầng trăng tròn chiếu rọi khiến người ta cảm thấy như ma quỷ tới từ địa ngục.
Nhậm Cuồng lại trầm mặc một hồi rồi nói: "Ngươi là cao thủ mạnh nhất mà ta gặp hôm nay."
"Còn mạnh hơn cả hắn à?" Độc Hành liếc nhìn, Pháo Thiên Minh đang rón rén di chuyển vào vị trí, hỏi:
"Còn mạnh hơn cả hắn!" Nhậm Cuồng khẳng định: "Hắn như hoa trong sương, ta không thấy rõ sâu cạn. Dường như trong võ công của hắn ẩn giấu năng lượng rất lớn. Nhưng nếu như bây giờ hắn so chiêu với ngươi, hắn tối đa chỉ có ba thành thắng lợi."
"Còn ba thành ư?" Độc Hành hỏi.
"Còn ba thành."
"Ài! Nếu như ta không cách nào sử dụng vũ lực tuyệt đối áp đảo hắn, chỉ cần hắn còn một thành thắng lợi, ta cơ bản chắc chắn sẽ thua." Độc Hành vốn hiểu rõ bản thân, hắn biết Pháo Thiên Minh sẽ không cho hắn cơ hội đánh một trận công bằng. Có lợi mà không lấy, là loại rùa đen khốn kiếp... Dĩ nhiên bản thân hắn vốn cũng chẳng khác gì.
Nhậm Cuồng cười khẽ một tiếng: "Nếu ngươi định tấn công trực diện, ta chỉ có thể giết ngươi. Ngươi không phải người trong bốn bang phái, ta lại rất tán thưởng ngươi. Nhưng ta thực sự không chắc chắn có thể đối phó nổi với ma đao của ngươi."
Pháo Thiên Minh xen vào hỏi: "Nếu ta liên thủ với hắn thì sao?" Y đã tiến vào phạm vi mười bốn mét, chắc chắn Nhậm Cuồng mà dám ra đây sẽ trực tiếp nổ đầu. Người chơi dùng ám khí thật phiền phức, nhất định phải có mục tiêu, không thấy thì không được dùng.
Nhậm Cuồng trầm ngâm một hồi lâu rồi nói: "Ta chỉ có năm thành phần thắng."
Pháo Thiên Minh nhìn diễn viên quần chúng Biết đứng xa xa, hỏi: "Thêm tên chơi băng kia nữa thì sao?"
“Hai thành!” Nhậm Cuồng rất thật thà: "Ý ta muốn nói, xác suất các ngươi chiến thắng chỉ có hai phần mười, thậm chí còn thấp hơn thế." Những lời này người khác chưa chắc đã hiểu, nhưng Pháo Thiên Minh thì hiểu. Tuyệt học chỉ có hai quyển, hai người còn có thể thương lượng phân chia. Nếu là ba người, thì bất cứ lúc nào cũng phải cảnh giác đồng đội biến thành kẻ thù.
Độc Hành thu đao về vỏ, lui qua một bên: "Ta hy vọng có cơ hội được đơn độc đấu một trận với ngươi."
"Sẽ có cơ hội đó. Tạm biệt! Đi!" Nhậm Cuồng vừa dứt lời, tám con tuấn mã phi nước đại, chẳng bao lâu sau đã biến mất trong tầm mắt ba người.
Pháo Thiên Minh rất bất bình nói với Độc Hành: "Đại ca, ngươi có nhầm lẫn không đấy! May mắn làm hắn bị thương... có năm thành cơ hội đấy."
Độc Hành đáp: "Ngươi không hiểu, đây gọi là tôn trọng đối thủ."
Pháo Thiên Minh nói: "Chẳng qua là ngưu tầm ngưu mã tầm mã! Một người có xe, Một người có đao. Còn nói tôn trọng! Ngươi suy xét cho kỹ đi, nếu thay đổi ý định, có thể tới Không Có quán rượu ở Hàng Châu tìm người liên lạc với ta. Ta có thể tăng cơ hội lên mười thành."
Độc Hành nói: "Ta sẽ suy nghĩ." Dù sao cũng chỉ có bảy thành phần thắng, Độc Hành có thể nói qua loa lấy lệ với Pháo Thiên Minh.
"Nhân tiện nói chuyện khác. Có một trò chơi rất kinh điển của Mỹ, Grand Theft Auto, ngươi đã từng chơi chưa?"
"...Ta chưa từng. Có chuyện gì vậy?"
Pháo Thiên Minh nói: "Không có gì! Chỉ nghe nói trong phần 4, người chơi sẽ vào vai người giữ trật tự như các ngươi. Ta khuyên ngươi nên lúc rảnh rỗi nên chơi thử. Ngoài ra, chúc mừng các ngươi cuối cùng đã ra khỏi biên giới, bước ra thế giới." Nói xong, Pháo Thiên Minh thi triển khinh công rời khỏi , tạm thời vẫn chưa làm gì được Huyết Hà xa. Hắn nhất định phải nghĩ cách khiến Độc Hành chủ động hoặc bị động phối hợp với mình.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑