Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
"Nhiệm vụ môn phái, cướp cái gì. Huống hồ, Thiên Sơn chúng ta chỉ có mấy người, bảy thanh kiếm chia xuống, mỗi người đã có vài thanh, lẽ nào còn ai ham cướp giật. Có điều... ta cũng thấy kỳ quái, sau lần liên lạc đầu tiên, sao điện thoại cũng không gọi được, tin nhắn cũng chẳng thấy hồi âm."
"À!” Pháo Thiên Minh lau mồ hôi lạnh nói. "Ta thiết nghĩ thôi đừng đợi hắn nữa."
"Sao lại thế?"
"Ta đoán chắc người ta không cẩn thận đã gặp họa rồi."
"Không thể nào! Hắn còn nhắn là sẽ lập tức đến Phúc Châu, lập tức chạy đến Ngũ Đài Sơn. Võ công của hắn không tệ, lại không dính dáng gì đến việc khác, chắc chắn sẽ không dễ chết như vậy đâu."
"Tin ta đi, chắc chắn không sai đâu.” Pháo Thiên Minh vung tay nói: "Chúng ta đi thôi!”
Ngũ Đài sơn là nơi thiêng liêng của đạo Phật, chùa chiền lớn nhỏ không dưới ngàn tòa. Xưa kia nơi đây cũng từng là địa điểm mà người chơi tìm kiếm bảo vật. Rất nhiều người hy vọng moi móc được ít nhiều từ một vị hòa thượng vô danh nào đó. Nhưng rất tiếc, nơi này chẳng phải Thiếu Lâm tự, có hòa thượng không có nghĩa là có võ công. Dần dà nơi đây chuyển thành điểm du lịch.
Tiểu Tuyết vừa đi vừa nói: "Lát nữa ngươi cũng phải cẩn thận, Thanh Lương tự ngọa hổ tàng long. Hôm qua ta và một vị đồng môn khác của Thiên Sơn lén lút đi vào xem, kết quả hắn bị vây khốn, nếu không phải khinh công của ta tốt hơn một chút, chỉ e đã không gặp được ngươi."
"Vậy hắn đâu rồi?"
"Sáng sớm đã đi ra ngoài, hắn nói với ta, hắn từ bỏ nhiệm vụ."
"Vì sao?"
"Đây chính là vấn đề then chốt, hắn nói, hắn bị Phật pháp hun đúc ròng rã một canh giờ. Cuối cùng hắn thực sự không chịu nổi, phải thề độc mới thoát thân. Đồng thời hắn nói với ta, trong này có mười tám vị hòa thượng bối phận chữ Trừng, là Thập Bát La Hán của Đạt Ma viện Thiếu Lâm, mỗi vị đều có song tuyệt học trên người. Càng đáng sợ hơn là võ công cao thâm khó lường của phương trượng nơi này."
Một ngôi chùa rất bình thường, không có lưu ly huy hoàng, cũng không có sơn môn hùng vĩ. Chỉ có một số thiền phòng, gian phòng lớn nhỏ. Pháo Thiên Minh nhìn tấm biển đề "Thanh Lương tự" trên một sơn môn rất bình thường bèn trực tiếp bước vào.
Hai vị tăng nhân trông cửa vội vàng dùng thân mình chắn lại, ngăn cản đường đi, hỏi: "Thí chủ từ đâu đến?"
"... Sao Hỏa."
"Thí chủ đi đâu?"
Pháo Thiên Minh nhìn xuống chân mình rồi hỏi ngược lại: "Các ngươi thấy thế nào?"
"Đến chùa ta có việc gì?"
Pháo Thiên Minh nghĩ thầm: "Ta đang trên đường, bỗng cảm nhận được Phật Tổ Ngũ Đài sơn đang triệu hoán mình. Vì thế ta quyết định tìm miếu chùa để lập địa thành Phật. Vừa vặn các ngươi ở gần nên . Nên ta liền đến đây."
"Bản tự không tiếp khách ngoài. Kính xin thí chủ quay về." Tăng nhân tiếp khách vẫn lễ phép đáp lại.
"Ồ? Nghe ngươi nói thế, đúng là kỳ thị môn hạ Đạo gia chúng ta! Điều này khiến cả thể xác lẫn tinh thần ta bị sỉ nhục vô cùng, ta muốn tố giác, ta muốn gặp phương trượng."
"Kính mời thí chủ quay về..." Lời chưa dứt, Pháo Thiên Minh đã biến hai người thành ánh sáng trắng.
"Chậc. Khó chơi đấy."
Pháo Thiên Minh vừa thu kiếm, bỗng nghe một giọng trầm trầm: "Tại sao thí chủ lại đến chùa hành hung?" Tiếng nói vốn phát ra cách đó hơn mười mét, khi vừa dứt thì trước mặt Pháo Thiên Minh đã có thêm ba vị lão hòa thượng râu bạc bồng bềnh.
"Các là ai?"
Một hòa thượng lớn tuổi nhất nói: "Lão nạp Hồi Thông , là phương trượng của bản tự, đây là sư điệt của ta, Trừng Tâm và Trừng Thông. Không biết vì sao hai vị lại đến chùa hành hung?" Không hổ là cao tăng có đạo, mặc dù người dưới bị chém, nhưng nét mặt và lời nói hoàn toàn không thấy vẻ giận dữ.
"Phương trượng đến đúng lúc." Pháo Thiên Minh nhìn quanh không thấy ai. Rồi lấy trong tay ra một đóa hoa đưa gần phương trượng nói: "Ta là người của Hồng Hoa hội, cố ý đến đây để phản Thanh phục Minh."
Tiểu Tuyết ở bước nghe xong phun ra một ngụm máu, chết tiệt, dùng đóa hoa trắng giả mạo Hồng Hoa hội...
"Chúng ta đều là người ngoài thế tục, không hỏi chuyện ân oán giang hồ và triều đình. Hai vị xin mau mau đi đi." Rõ ràng phương trượng rõ ràng không muốn truy cứu chuyện tiểu đệ bị chém.
"Đợi chút! Tục ngữ có câu thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách. Hòa thượng các ngươi nhận hết hương hỏa nhân gian, không giúp người đời thì thôi, nhưng mà còn che chở lang sói, thu nhận cẩu Hoàng đế Mãn Thanh... Ngươi phải biết, bọn người Mãn Thanh kia là kẻ xâm lược Trung Nguyên của chúng ta, các ngươi đã làm con rùa rụt đầu không muốn phục hưng non sông thì thôi, sao còn bao che cho kẻ xâm lược?"
"Sắc tức thị không, sao lại có Hoàng đế ở đây?" Phương trượng chắp tay đáp.
Tiểu Tuyết bên cạnh nói: "Phương trượng, các ngươi thật lòng từ bi. Nhưng các ngươi có suy nghĩ, bao nhiêu kẻ làm điều ác, chỉ cần cạo đầu tu hành là thoát khỏi tội lỗi suốt nửa đời còn lại, các ngươi cho rằng như vậy công bằng với nạn nhân à? Tay đẫm máu tanh mà vọng tưởng mượn Phật pháp rửa sạch tội lỗi. Hắn thành Phật rồi, vậy những kẻ vô tội rơi xuống địa ngục thì sao?"
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑