Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngày thứ ba, Mã vẫn luôn im lặng bỗng gửi tin nhắn cho Pháo Thiên Minh: "Này! Còn tức giận không?"
"Có!" Pháo Thiên Minh đang tạo xoáy nước trong chậu.
"Nói với ngươi một chuyện, nghĩ thử xem sao."
"Chuyện gì?"
"Sau đợt hoạt động lần này, có lẽ sắp tới Thất Tịch rồi... Ngươi có biết Thất Tịch là gì không?"
"..." Pháo Thiên Minh bỗng không muốn để ý đến người này nữa. Ai mà chẳng biết Thất Tịch, ngày đáng sợ nhất trên đời chính là ngày 14 tháng 2 và ngày 7 tháng 7. Bất kể ngày ấy là thứ mấy, dù sao cũng phải bỏ ra cả ngày từ sáng tới tối để ở bên một nữ nhân. Còn phải coi tiền như rác đi mua hoa hồng, cái loại mua vào tám đồng bán ra hai mươi đồng. Dạo chơi cả ngày đường cũng không được than mệt, ăn cơm còn phải ăn cơm Tây nữa, không phải thức ăn nhanh mà phải là bò bít tết chính thống. Cuối cùng phải ra bờ biển thề non hẹn biển với mặt trăng và sao trời, đó mới coi là trọn vẹn một ngày.
Dĩ nhiên cũng có một số đàn ông không chịu theo cái lề lối ấy, vẫn sống cuộc sống bình thường của mình. Chỉ tiếc là họ không biết cả năm trời trong lòng các nữ nhân vẫn khắc cốt ghi tâm khối u nhọt này, rảnh rỗi là lôi ra nói chuyện với ngươi. Pháo Thiên Minh thật sự không hiểu, đó là ngày của cô, chẳng lẽ không phải ngày của ta? Đó là ngày lễ tình nhân, chứ có phải ngày lễ nữ nhân đâu.
"Ha ha! Vừa rồi Diệp Tử tình cờ nói với ta, cô ấy vô tình lên trang chủ nhà phát hành, lại vô tình nhìn thấy hoạt động ngày 7 tháng 7, rồi còn vô tình xem qua nội dung hoạt động một chút."
"Chuyện đó liên quan gì tới ta? " Pháo Thiên Minh thấy khó chịu. Bản thân là một gã đàn ông độc thân oai phong, chẳng lẽ không thể vui vẻ trải qua đêm Thất Tịch trong trò chơi?
"Huynh đệ... Để ta nói cho ngươi biết quy trình hoạt động nhé! Ngày 7 tháng 7 năm nay, tất cả phương thức truyền tin sẽ bị cắt. Mọi người nhận được thiệp đặc biệt từ hoàng cung Tây Hạ. Mỗi người được quyền gửi một lá thư gửi đi, thí dụ như ta gửi thư cho Diệp Tử nhà ta, sau khi Diệp Tử nhận được thư sẽ đưa ra lựa chọn. Rồi cô ấy sẽ cùng ta hẹn gặp nhau ở phó bản. Cảnh trí trong phó bản do người gửi thư tự chọn, có thể dạo bước trên biển, bay lượn giữa tinh cầu, trung tâm thương mại, có chim hót hoa bay... Nhưng quan trọng nhất là điều này."
“Cái gì?"
"Trong phó bản, nhà phát hành hứa hẹn. Bất kỳ NPC hoặc người chơi nào trong trò chơi sẽ không tuyệt đối xuất hiện trong phó bản Thất Tịch của người khác."
"Thì sao?" Pháo Thiên Minh vẫn không rõ.
"Đầu heo! Ý là Thất Tịch Hắc Bạch Song Sát nghỉ việc."
"Hả?"
"... Có thể nắm tay, ôm ấp, hôn môi, thậm chí còn có thể làm chuyện ấy..." Thậm chí Pháo Thiên Minh cảm nhận được ánh mắt đầy dâm ý của Mã.
"Có liên quan gì đến ta?" Pháo Thiên Minh vẫn chưa hiểu. Bản thân là nam nhân độc thân, trong những ngày tháng thế này thì đàn ông độc thân là sinh vật sang chảnh duy nhất.
"Ý ta là ngươi nên tìm một cô bạn gái. Hãy tự suy nghĩ kỹ càng xem nên mời ai. Nhưng chỉ có một cơ hội thôi đấy."
Pháo Thiên Minh đáp: "Nghe có vẻ không tồi. Nhưng... nhưng ta cảm thấy chúng ta không thể vì hưởng thụ nhất thời mà phá hủy hạnh phúc cả đời này."
"... Ta và ngươi không có tiếng nói chung! Cút đi!"
Pháo Thiên Minh cũng chẳng nghịch nước nữa, lau tay rồi ngồi trong phòng nhìn lên trần nhà mà suy nghĩ: nên mời ai đây? Nếu như người đó không đi thì phải làm sao? Chẳng phải là mất mặt lắm sao? Nhưng nếu không mời... có cơ hội mà không nắm lấy thì quả là ngu. Nhưng nắm lấy cơ hội rồi thì sao? Hậu quả sẽ ra sao? Sẽ không thai chứ? Hay là trò chơi còn bán phương pháp tránh thai nữa? Chơi cả ngày, ngoại trừ thời gian dùng biện pháp tránh thai, còn lại phải làm gì bây giờ?
Nghĩ đi nghĩ lại, Pháo Thiên Minh trực tiếp đứng dậy, lên trang web chính thức để soạn một bức thư phản đối sắc bén gửi cho công ty trò chơi, phản đối gay gắt việc đám người ăn no rửng mỡ làm cho mình đau đầu. Nhưng vừa lên trang web chỉ thấy đầy màu hồng, chữ viết bằng mực hồng, trái tim bay lượn khắp nơi . Y còn tưởng là vào nhầm trang bán thuốc kích dục. Thôi vậy, cầu đến đầu thuyền tự nhiên thẳng. Pháo Thiên Minh quay lại trò chơi bắt đầu gấp tiền thành thuyền giấy chơi.
Pháo Thiên Minh mất hơn hai ngày từ Phúc Châu đến Ngũ Đài sơn, lại mất thêm hai ngày hoàn thành nhiệm vụ, ba ngày nữa để phục hồi võ công, rồi tiêu tốn thêm hai ngày quay trở lại Hàng Châu, cộng lại đúng mười ngày biệt tích.
Mười ngày qua, thế cuộc có không ít biến cố xảy ra. Đầu tiên là Hàng Châu. Do Tôn Ngọc Bá thấy rõ thời thế sớm rời tổng đà nên chỉ có một ít vật tư bị phá hủy. Chỉ cần xây dựng lại tổng đà, bỏ ra chút tiền là xong.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑