Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 576 - Chương 577 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 262

Chương 577 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 262
Chương 577 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 262

Dịch và biên tập: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

"Ngươi cứ ăn uống trước đi, ta lập tức tới đó tính tiền." Pháo Thiên Minh cực kỳ chột dạ nói.

"Ha ha!" Bước vào quán rượu, Pháo Thiên Minh đã thấy Thiên Hậu ở vị trí gần cửa nhất trừng mắt nhìn mình: "Hôm nay thời tiết đẹp thật."

"..." Thiên Hậu tiếp tục nhìn hằm hằm, như muốn phải moi hết dây thần kinh xấu hổ của Pháo Thiên Minh ra.

"Ồ? Chiếc áo choàng này của ngươi không tệ đấy. Màu sắc kiểu dáng đều rất mới mẻ." Pháo Thiên Minh nắm một góc áo vuốt vuốt hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

"Tăng phòng ngự à?"

"Không tăng."

Pháo Thiên Minh liếc nhìn, đôi mắt bày tỏ rõ sự khinh bỉ. "Chẳng lẽ chỉ trị giá ba trăm?"

"Ngươi thì biết cái gì? Chiếc áo choàng này được kèm theo kỹ năng đặc biệt Khuynh Quốc, mua ở cửa hàng hệ thống có thể được giảm giá 90% đấy."

"Ý cô là nghiêng cửa hàng?"

Pháo Thiên Minh lôi một chai Cocacola ra, hỏi: "Tìm ta có chuyện gì?"

Thiên Hậu ngẩn người, lập tức đổi sang trạng thái nhìn hằm hằm. Pháo Thiên Minh cười hí hửng nói: "Được rồi, được rồi, ta sai rồi."

Thiên Hậu hừ một tiếng, rút thanh Ỷ Thiên kiếm ra đặt trên bàn: "Cầm lấy đi, chúng ta không ai nợ ai."

Pháo Thiên Minh vận nội lực rút kiếm, một luồng khí kiếm lập tức tuôn ra ba mét, chém đứt cánh cửa quán rượu làm đôi: "Kiếm tốt! Có kiếm trong tay, thiên hạ dưới tay."

Thiên Hậu đổ một gáo nước lạnh: "Xem rõ rồi hãng mừng."

"Xem rồi, không phải là cứ rút là phải giết người, mỗi năm phút nhất định phải giết một người, nếu không trong vòng mười ngày sẽ không thể sử dụng? Thanh kiếm danh bất hư truyền phải có khí phách như vậy chứ."

"Ra tay là phải giết người, không phải giết quái."

"Biết rồi" Pháo Thiên Minh tra kiếm quay về vỏ nhưng vẫn khen ngợi: "Kiếm tốt lắm."

Thiên Hậu nhiên như cười như không nhìn Pháo Thiên Minh.

"Sao thế?" Pháo Thiên Minh vô thức che ngực, đột nhiên giật mình hét thảm: "Á, không được..." Vội vàng rút kiếm, nhưng hệ thống thông báo: Trong vòng mười ngày không thể sử dụng thanh kiếm này.

Thiên Hậu ha ha cười nói: "Ta biết ngay ngươi sẽ trúng chiêu trong khâu này mà, hôm nay quả thực rất vui sướng."

"Này! Ta gặp nạn đáng để ngươi vui vẻ đến thế sao?" Pháo Thiên Minh dọn dẹp suy nghĩ, ném kiếm vào túi đồ. Không phải chỉ mười ngày thôi sao? Nhịn một chút là được.

"Bây giờ chúng ta bàn bạc lượng một chút, ngươi định cảm tạ ta ra sao đây?"

Hội nghị đã có kết quả. Căn cứ theo thái độ giáo dục Pháo Thiên Minh làm người phải thủ tín cùng tôn trọng di chúc. Xa đại diện phe giáo dục dùng ưu thế nhỏ mà thắng phe thực dụng của Đường Đường, đạt được thống nhất: việc này giao cho Pháo Thiên Minh xử trí.

"Cảm tạ cái gì? Chúng ta nợ ai chứ?"

Thiên Hậu bị lời nói làm nghẹn họng , rất bất bình nói: "Này! Có nói câu này cũng phải là ta nói chứ."

"Được rồi! Cô nói đi."

"Nói gì?"

"Chúng ta, ai nợ ai chứ?" Pháo Thiên Minh dứt lời, Thiên Hậu bùng lên sát khí. Pháo Thiên Minh vội vàng nói: "Được rồi, cô muốn gì?"

"Trong thời gian này, những huynh đệ của ta lại đưa ta đi luyện công, đồng thời cũng giúp ta dò la tin tức. Ta muốn ngươi giúp ta giết Nhậm Cuồng, ta cần hai quyển tuyệt học của hắn."

"Hai quyển?" Pháo Thiên Minh kinh ngạc, Thiên Hậu này đúng là dám mở miệng.

"Ta biết yêu cầu của ta hơi quá đáng. Nhưng ta có thể đáp ứng ngươi, đêm Thất Tịch năm nay ta sẽ đi cùng ngươi."

"Cô... cứ như đang bán mình thế." Pháo Thiên Minh lau mồ hôi lạnh, y không thể chống đỡ nổi chiêu thức mãnh liệt như vậy.

Thiên Hậu nhìn vào mắt Pháo Thiên Minh một hồi lâu rồi mới nói: "Không phải bán mình, mà là..."

"Dừng!" Pháo Thiên Minh thở 1 hơi nói: "Chỉ cần đổi lấy Đồ Long đao là được. Đêm Thất Tịch... ta rất bận. Cô không hẹn trước, ta thật sự không sắp xếp được."

Thiên Hậu rất thất vọng, cỏ vẻ rầu rĩ hỏi: "Chẳng lẽ ta không bằng một thanh đao? Hay là ngươi cho rằng ta thật sự là người vì lợi ích mà không tiếc bán đứng thân thể và linh hồn của mình?"

"Cô không phải, điểm này ta khẳng định. Cô chỉ là có tính phản nghịch mà thôi."

"Vậy ý của ngươi là trong lòng ngươi, ta không quan trọng bằng một thanh đao?"

Nói hươu nói vượn! Đao có thể bán được bao nhiêu tiền, ngươi lại có thể bán được bao nhiêu? Pháo Thiên Minh rất thành thật nói: "Thật ra... Ta nói thật với ngươi. Trong lòng ta đã có người."

"Ai vậy? Ta có thể gặp cô ấy không?"

Pháo Thiên Minh xoay đầu, chỉ về phía một cái chân xuất hiện ở cầu thang tầng hai, nói: "Cô ấy, người đẹp giấu trong quán rượu."

Chủ nhân cái chân kia là Thiên Nhãn. Người ta đang chuẩn bị xuống hóng mát, không ngờ vừa xuống đã bị vu oan. Pháo Thiên Minh dịu dàng nhìn Thiên Nhãn hỏi: "Đi đâu vậy?"

"Hả!" Thiên Nhãn cảnh giác nhìn Pháo Thiên Minh. Giọng nói nói chuyện thế này, như thể báo trước rằng bản thân sắp bị lôi vào một âm mưu nào đó.

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Bình Luận (0)
Comment