Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
"Hắn chết rồi?"
"Chết rồi!"
"Ngươi có thể giúp ta một việc không?" Nhậm Cuồng quay đầu nhìn Pháo Thiên Minh nói.
"Ừm... Chúng ta có thể tha cho ngươi, nhưng ngươi chắc chắn sẽ là chó giữ cửa cho người ta."
Nhậm Cuồng lắc đầu nói: "Ta chỉ muốn nhờ ngươi chăm sóc hai con ngựa này."
"Cái này... khó lắm. Ta không phải người Anh Hùng môn. Ngươi muốn ta bán giúp ngươi thì được, chiếu cố cho... thực sự là lực bất tòng tâm."
"Vậy có thể giúp ta đưa nó cho một chủ nhân tốt, ta nói là đưa, không phải bán. Hai con tuấn mã này không sợ bất cứ công kích nào, gặp địch cũng không kinh hãi."
"Không phải bán mà..." Pháo Thiên Minh khó xử: "Rất nhiều phiền toái." Thiên Hậu hung hăng hướng giơ chân hỏi thăm mắt cá chân của Pháo Thiên Minh. Pháo Thiên Minh bất đắc dĩ nói: "Được rồi!"
"Đa tạ." Nhậm Cuồng đáp lời, tới bay cách Pháo Thiên Minh ba mét: "Đến đây nào!" Nhậm Cuồng vốn không định phản kháng.
Pháo Thiên Minh hỏi: "Đao, kiếm, thương, ám khí, cắn, thiêu, mời lựa chọn loại chết nào."
"Tùy tiện!"
"Mời ngài lên đường." Pháo Thiên Minh xuất chiêu, một đao chém Nhậm Cuồng thành quang minh. Nhậm Cuồng tử vong, để lại hai quyển bí tịch trên mặt đất.
Pháo Thiên Minh ra hiệu cho Thiên Hậu: "Đây là của ngươi." Đi tới trước mặt hai con tuấn mã khóc lóc: "Đây là của ta."
Vô Song Ngư không hài lòng hỏi: "Của ta đâu?"
Thiên Hậu cầm lấy hai quyển bí tịch nói: "Huyết Hà bí tịch, Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt. Quyển trước là nội công, quyển sau có thể tu luyện ra hai loại võ công. Một là Tùy Tâm Sở Dục, có thể dùng nội lực phóng chỉ. Hai là Đăng Phong Tạo Cực, có thể tụ nội lực vào lòng bàn tay, đánh ra giữa không trung. Hai loại võ công này lực lượng không thua trực tiếp tổn thương, nhưng phải tiêu hao thêm 50% phần nội lực. Ngươi muốn quyển nào?"
Vô Song Ngư nghe vậy vội nói: "Ta chỉ nói đùa thôi."
"Ngươi muốn quyển nào? Một nam nhi đại trượng phu sao lại lề mề như vậy."
"Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt." Vô Song Ngư nhận lấy sách, nghi hoặc hỏi: "Cho ta thật à? Vì sao?" Vô Song Ngư có lý do để kinh ngạc, đừng nói chi là Tam Hại, vua lừa đảo, ngay cả người bình thường cũng không thể hào phóng đến thế, trừ phi... đầu óc bị cửa kẹp.
"Ta muốn lưu lại ấn tượng tốt đẹp với ai đó." Thiên Hậu liếc nhìn Pháo Thiên Minh đang nhắn tin gọi người thu ngựa.
Vô Song Ngư lại đắm chìm trong xuân tình, mỉm cười nói: "Nàng khách sáo quá rồi, đừng nhìn ta lạnh lùng như thế, kỳ thực ta thường không từ chối mỹ nhân đâu. Thất tịch ta đến đón nàng nhé?"
"Được thôi!" Thiên Hậu lớn tiếng đáp.
Pháo Thiên Minh lạnh lùng nhìn hai nhân vật bên cạnh, liên lạc xong với Ái Niếp Niếp bèn ném một tin nhắn cho Vô Song Ngư: "Huynh đệ, đừng trách ta không cảnh cáo ngươi. Nữ nhân không dễ đối phó đâu."
Vô Song Ngư trả lời: "Chẳng lẽ ngươi còn nghi ngờ có mưu đồ gì sao? Xin thôi đi! Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao của người ta cho ngươi rồi, đây là loại lãng nữ hồi đầu quý hơn vàng, huống hồ dung nhan kia, nếu ở bãi cát... ha ha."
"Hừm... rất xin lỗi, y phục tân thủ không thể cởi ra, ngươi cũng không thể lôi thứ kia ra được đâu."
"Không sao, cách hai lớp cũng tạm chấp nhận được."
"Ta trịnh trọng tuyên bố, cô ấy có cầm kiếm của ta cũng chẳng có chút lợi ích nào. Cô ấy luyện võ công trảo pháp, trừ phi đem bán đi nếu không rất dễ bị ta giết chết. Cô ấy dùng kiếm đổi lấy lòng tin của chúng ta, rồi lại dùng thân thể đổi lấy tình cảm của ta, tiếp đó dùng đao đổi lấy tuyệt học rồi dùng tuyệt học lại đổi lấy thiện cảm của ngươi. Ngươi không thấy hôm nay cô luôn luôn giao dịch sao? Hơn nữa tất cả đều là giao dịch thua thiệt cho mình."
"Sao vậy? Rất bình thường mà, xin ngươi đấy, ta không cưỡng bức cô ấy thì thôi, chẳng lẽ cô ấy lại có thể ăn thịt ta ư?"
"Tuỳ ngươi! Tự mình cẩn thận một chút đi." Pháo Thiên Minh cũng không thể nói xấu sau lưng người khác, Thiên Hậu người ta vốn dùng nửa trí tuệ nửa sắc đẹp để dụ dỗ đàn ông. Nếu như cô không có quyết đoán dùng vật phẩm để đánh đổi dâm phẩm của nam nhân, cũng không đến mức có thể gây án liên tục. Lừa đảo bình thường lừa hai cao thủ đã là cao siêu rồi. Nhưng có thể vừa bị truy nã vừa lừa đảo, thế thì chỉ có duy nhất một mình cô nàng này. Pháo Thiên Minh không tin, nha đầu này thật sự yêu mình. Dung mạo à? Mình không có. Tiền bạc... Có, nhưng mình là tên keo kiệt nổi tiếng. Nhân phẩm... không cần bàn tới.
“Trà ca lo lắng quá rồi. Ta cảm thấy ánh mắt cô ấy nhìn ta rất có tình cảm."
"Ờ!" Pháo Thiên Minh đáp lại một cách qua loa, vài giờ trước, ánh mắt cô ả nhìn ta không chỉ có tình yêu mà còn có tình dục nữa cơ. Nhưng lời này không thể nói ra, dễ khiến bằng hữu trở mặt. Vấn đề chính là ngay cả Pháo Thiên Minh cũng không dám khẳng định Thiên Hậu có thật sự cải tà quy chánh hay không, quan trọng nhất là không rõ, Thiên Hậu nghĩ có thể có lợi ích gì ở trên người một nam nhân keo kiệt hèn mọn hơn cả mình.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑