Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Người già run rẩy hỏi: "Ăn cướp mà cũng hỏi tên à?"
"Ừ!"
"Ta tên là Trương Tam. Nó gọi là Trương Tứ."
Mã lật ra danh sách: "Không có người này, sang bàn khác đi."
... Năm giờ sau.
"Quỷ thần ơi!" Pháo Thiên Minh nói với Mã: "Sao không ai là người giang hồ cả, toàn dân thường."
"Đúng vậy. Người hỏi được đã hỏi hết cả rồi, sao không có ai biết võ công gì cả."
Lúc này xe ngựa của Lý Tầm Hoan lắc lư đi tới. Thấy hai người mê mang, Lý Tầm Hoan xuống xe cười nói: "Có một tin xấu và một tin xấu hơn nữa. Hai vị muốn nghe tin nào?"
"Hoan ca, ngươi cứ nói đi."
"Tin xấu là các ngươi đọc nguyên tác cũng chỉ là phí công, tin xấu hơn là... đồ ăn trong bọc của các ngươi đã bị người hạ độc, hơn nữa thứ độc này thấy máu là chết."
"Thật không?” Mã và Pháo Thiên Minh không tin vào tin xấu hơn mà Lý Tầm Hoan nói.
Lý Tầm Hoan hỏi: "Khoảng thời gian này, tay các ngươi có sờ vào túi không?"
"...Có." Làm sao lại không có, lấy binh khí ra, ăn uống gì, lấy ngân phiếu cái gì cũng đều phải thò tay vào túi đồ.
"Cho nên các ngươi mới bị kẻ khác hạ độc mà không hề hay biết, độc này mãnh liệt vô cùng, chính là kỳ độc đệ nhất thiên hạ. Nhưng có một khuyết điểm, nhất định phải cho vào miệng mới có hiệu quả."
Pháo Thiên Minh nghi ngờ hỏi: "Sao ngài lại biết được?"
Lý Tầm Hoan không trả lời trực tiếp: "Vốn dĩ hoạt động này là như thế. Kim Tiễn bang phái đồng minh ra tay với ta, ngươi chơi có thể phối hợp từ đó lấy mạng của ta. Nếu các ngươi không còn cách nào, thì ta chỉ có thể tự mình ra tay mà thôi."
"Đúng vậy! Đáng lẽ phải ra tay từ sớm mới phải." Ba người cùng trả lời.
"Nhưng ta mà ra tay... Ta không có lý do gì cho ngươi chân giải." Lý Tầm Hoan mỉm cười nhìn Pháo Thiên Minh.
Pháo Thiên Minh vội vàng giơ tay lên: "Chút vấn đề nhỏ ấy cứ giao cho bọn ta đi."
Lý Tầm Hoan gật đầu: "Cũng được! Bốn giờ đồng hồ, nếu các ngươi không giải quyết được vấn đề ăn uống, ta sẽ phải ra tay, nếu không bốn người chúng ta đều bị đói chết.”
"Có gợi ý gì không?" Tinh Ảnh hỏi.
"Kẻ ra tay chắc chắn là một nhân vật tên Ngũ Độc Đồng Tử, người này là nội ứng của phái Ngũ Độc ở Miêu Cương, võ công tầm thường nhưng lại đắm chìm trong độc đạo sáu mươi năm trời. Các ngươi phải cẩn thận.”
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Mã nhìn hai người khác nói: "Ta không tin tên Đồng Tử gì đó lại có bản lĩnh thần kỳ như vậy." Nói rồi rút một chai bia ra và nói: "Bia đóng lon Thanh Đảo, là loại bia duy nhất xuất khẩu sang châu Âu và châu Mỹ, ta xem thử nó chứa chất độc gì không."
Tinh Ảnh vội ngăn cản: "Đừng liều lĩnh như thế."
"Không phải ta. Là hắn." Mã đi tới quán trà lộ thiên bên cạnh, không rõ dùng thủ pháp gì mà đánh tráo chén đựng bia với chén trà trên bàn.
Một gã phu khuân vác không hề phát hiện, cầm ngay bia lên uống, vừa nuốt xuống đã chửi ầm lên: "Ông chủ kia, sao lại pha nước đái ngựa vào trà thế này?"
Mã nhún vai nói với hai người: "Thấy chưa, chỉ là dọa nạt chúng ta đấy thôi." Nói rồi cầm chai bia trên tay lên định tu một hơi cạn sạch, đúng lúc này một phi đao bay ra từ chỗ xe ngựa, đánh rơi chai bia khỏi tay Mã.
Lý Tầm Hoan đi tới, nhìn Mã đang nổi giận đùng đùng nói: "Bọn họ uống được nhưng chúng ta không uống được."
Lúc này một con chó què chạy tới, liếm những giọt bia đổ trên đất rồi vui vẻ chạy đi.
Mã chỉ con chó hỏi: "Lý Tầm Hoan, thế này là thế nào?"
Lý Tầm Hoan vẫn lắc đầu: "Nó uống được còn chúng ta vẫn không uống được."
“Tại sao, lẽ nào sức đề kháng của chúng ta còn chẳng bằng một con chó?“ Ngay cả Pháo Thiên Minh cũng rất khó hiểu.
"Có lẽ chó đã dùng thuốc giải trước đó, hoặc có lẽ trên mặt đất đã có sẵn thuốc giải..." Lý Tầm Hoan lắc đầu quay về xe ngựa. Pháo Thiên Minh nhắn tin hỏi Đường Đường: "Tên Ngũ Độc Đồng Tử này là thế nào vậy?"
"Ngũ Độc Đồng Tử? Các ngươi gặp hắn ta à? Đúng là lợi hại! Hắn lợi hại thế nào... Đó là thứ người khác có thể ăn, các ngươi lại không thể ăn. Ngàn vạn lần phải cẩn thận."
Pháo Thiên Minh nói với hai người bên cạnh: "Đường Đường xác nhận lời của Hoan ca. Trước tiên phải tìm ra rồi xử lý hắn ta."
Mã nghe xong, quay đầu về phía bóng lưng Lý Tầm Hoan, reo lên: "Cảm ơn Hoan ca!"
Tinh Ảnh nói: "Phân tích theo cái tên, người này chắc chắn nhỏ bé như trẻ con, ta thấy ngay cả làn da vân vân cũng giống nhau." Nói xong, ba người nhìn xung quanh. Một quãng phố trong chợ có bốn nhóm trẻ con đang vui chơi, số lượng ước chừng hai mươi.
Pháo Thiên Minh rút kiếm ra: "Giết sạch!"
Mã vội ngăn cản: "Đừng làm thật! Giết người vô tội trước mặt tiểu Lý Phi Đao, coi chừng hắn ta làm thịt chúng ta trước đấy."
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑