Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Pháo Thiên Minh tóm tắt lại: "Mai Hoa Tặc: Tên gốc là Lâm Tiên Nhi, võ công hết sức kém cỏi. Nhân phẩm xấu xa, đề nghị thấy thì giết ngay."
Lý Tầm Hoan bước xuống xe ngựa, vừa ho vừa ngổn ngang trăm mối cảm xúc, Pháo Thiên Minh thấy thế hỏi: "Hoan ca, chuyện gì thế?"
Lý Tầm Hoan lắc đầu nói: "Không có việc gì, nhà của ta ở đây."
"Ồ! Ngài còn có nhà sao?" Ba vị khách đồng loạt kinh ngạc.
"Đúng vậy!" Lý Tầm Hoan có phần buồn bã.
"Vậy tới nhà của ngài xem thử."
"Không cần đâu, chỉ là vài gian phòng trống. Chúng ta cứ đi Khởi Vân sơn trang trước đi."
"Khởi Vân sơn trang?"
"Đúng rồi! Là sơn trang của đại ca ta."
Pháo Thiên Minh lặng lẽ lấy tờ giấy ra rồi nói khẽ: "Đại ca của ngài tên là gì?"
"Long Khiếu Vân."
“Hoan ca, ta cực lực đề nghị chúng ta hãy đi thăm ở cũ của ngươi trước đã. Thường có câu nói rằng: tuổi nhỏ rời xa quê hương, già rồi mới trở về, nay huynh quay trở lại quê cũ mà không tới xem gian nhà nơi nuôi ngươi lớn là điều bất hiếu. Là bằng hữu, chúng ta không thể để ngươi sa chân vào con đường tội lỗi, tình bằng hữu vô giá nhưng cũng không thể vượt qua tình thân. Dù vậy, chúng ta cũng nên bày tỏ chút lòng thương tiếc đối với phụ mẫu đã khuất của ngươi.”
Nói đoạn bốn người cùng đi đến nơi ở cũ của Lý Tầm Hoan. Chỉ thấy một ngôi nhà cổ lụp xụp, cửa đóng then cài. Trước cửa treo đôi câu đối: Một nhà bảy tiến sĩ, cha con ba Thám hoa. Sân nhà hoang tàn, đôi câu đối oai phong lẫm liệt như kể lại vinh quang đã tàn của một gia tộc hào môn. Danh hiệu Thám hoa này chẳng thể sánh với Trạng Nguyên hay Tiến sĩ. Hắn mong muốn ở đây không chỉ là học vấn siêu quần, mà quan trọng hơn là phải có một vị Thám hoa tài mạo vô song. Có lẽ loại Trạng Nguyên này thường làm nô bộc cho Hoàng đế. Thám hoa thường đều bị Hoàng đế bắt về làm con rể.
Pháo Thiên Minh nói: "Tinh Ảnh, ngươi và Hoan ca dọn dẹp một chút, ta và Thưng Tâm đi mua đồ." Thấy Lý Tầm Hoan muốn ngăn cản, y bèn nói tiếp: "Có những người vốn là như vậy. Bao nhiêu năm không về, may mắn trở lại quê hương rồi cũng không chịu dọn dẹp nhà cửa gì cả. Ài, nghịch tử này!"
Tinh Ảnh hỏi: "Lại định làm gì đấy?"
Pháo Thiên Minh đáp: "Đi diệt cả nhà Long Khiếu Vân!"
Tinh Ảnh nói: "Hóa ra kẻ thù của Hoan ca không chỉ nhiều mà còn đa dạng. Ngay cả huynh đệ kết nghĩa cũng phải giết."
"Không có cách nào. Kết bạn thiếu chú ý mà."
Mã nói: "Mới chỉ hai trấn, một thành mà chúng ta đã mệt nhoài rồi. Ta thấy chúng ta cần tìm cách, nếu cứ thế này thì sớm muộn cũng bị vạ lây."
Hưng Vân sơn trang nằm ở phía bắc thành, chỉ cách nhà Lý Tầm Hoan hai dặm. Nhìn bề ngoài sơn trang kia giống như biệt viện, nhà cửa quy củ trong quy củ nhưng lại không hề che giấu sự phóng khoáng của chủ nhân. Sau khi Pháo Thiên Minh và Mã tới nơi này là nhìn thấy một mỹ nhân mang theo vẻ u buồn đang ở lầu hai trong trang ngắm nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ đang chờ đợi ai đó.
Pháo Thiên Minh nói: "Đó chính là nữ nhân đã từ bỏ Hoan ca, bỏ trốn với đại ca kết nghĩa của Hoan ca, lại ép Hoan ca phải xuất quan, hơn nữa còn có thể khiến Hoan ca yêu mến hết mình."
Mã thắc mắc nói: "Không đúng! Ta nhớ là Đường Đường nói Hoan ca đã gả cô ấy cho đại ca kết bái. Nói là... để đền ơn."
“Ngươi cho rằng có người đàn ông ngu ngốc đến như vậy sao?"
"... Không có! Nhưng trong nguyên tác là..."
"Ta nghi ngờ nguyên tác đã bị vợ chồng họ làm sai lệch! Ngày nay ngay cả lịch sử cũng có thể bị sai lệch, huống hồ là tiểu thuyết."
"Ngươi chết đi!" Mã hung ác tung một cước vào mông Pháo Thiên Minh.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Gõ cửa.
Người mở cửa là một đứa trẻ áo đỏ, thấy hai người là khách khí hỏi: “Hai vị là?”
"Chắc chắn ngươi là Long Tiểu Vân phải không? Ta thường nghe phụ thân ngươi nhắc đến ngươi."
Long Tiểu Vân gật đầu cười nói: "Phải, ta chính là Long Tiểu Vân. Các ngươi tới đây là để giết sạch cả nhà ta phải không?" Nhìn vẻ mặt của Long Tiểu Vân, dường như đang hỏi: Các ngươi là bằng hữu của phụ thân ta?
Pháo Thiên Minh cười híp mắt nói: "Ô, làm sao ngươi biết?" Trong lòng chuẩn bị sẵn sàng giết chết Long Tiểu Vân.
Long Tiểu Vân khuyên: "Ta khuyên ngươi đừng nên hạ sát thủ. Bởi vì..." rồi chỉ vào một người ăn mày bên tường trong sân nói: "Người đó là danh túc của Võ Đang. Ngươi cho dám công khai giết người vô tội trước mặt lão nhân gia ngài hay sao? Chẳng phải là tự tìm đường chết sao?"
"Phụ tử các bụng đầy ý xấu mà cũng gọi là vô tội?” Gã ăn mày nhảy bật dậy nói: "Nếu không phải ta còn món nợ với phụ thân của ngươi, hắn có giết sạch cả nhà ngươi, ta cũng chỉ biết đứng bên cạnh vỗ tay tán thưởng mà thôi.”
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑