Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
"Thế nhưng... nhưng mà..." Tôn Tiểu Hồng nín nửa ngày rốt cuộc mới nói ra một câu: "Thế nhưng như vậy thì sự tích anh hùng của hắn sẽ ngắn đi rất nhiều?"
Tinh Ảnh nói: "Cô bé à, cô phải biết rằng mỗi lần giết người, Hoan ca đều cảm thấy vô cùng đau đớn. Chúng ta nhìn ra được hắn rất không muốn giết người, chẳng lẽ cô nhất định phải ép một người không muốn giết người đi giết người? Cô làm như vậy có khác gì giết người? Cô đây là bức ép lương dân làm kỹ nữ, hành vi đó thực sự khiến người ta tức giận."
"Thế nhưng mà..."
Pháo Thiên Minh vừa thấy lại bắt đầu thế nhưng mà, vội vung tay lên nói: "Cô yên tâm, đợi lát nữa giải quyết xong Thượng Quan Kim Hồng, Hắn dám không cưới cô. Chúng ta cũng sẽ đập ngất hắn, nhét vào trên giường của cô, tặng kèm cả A Tam thần du... Cô xem thế nào?"
"Đám người đáng ghét!" Tôn Tiểu Hồng oán trách một câu, khiến ba người kia như bị sét đánh đến trong cháy ngoài mềm, nổi da gà tùm lum.
Lúc này ông lão vẫn im lặng, thấy cháu gái thất bại toàn tập bèn ho một tiếng nói: "Các ngươi phải biết mọi việc đều có quy củ của nó."
Pháo Thiên Minh đáp: "Trời tròn đất vuông con người bên ngoài, đó chính là quy củ." Ý tứ là trời tròn đất vuông đã thành quy củ, mà con người muốn sống trong quy củ đã định, chỉ có thể tự mình tạo lập quy củ. Từ thời Chiến Quốc cho tới cận đại, mỗi triều đại đều có quy củ riêng. Vậy ngoài trời tròn đất vuông ra, mọi quy củ đều do con người đặt ra. Vì là do con người đặt ra, con người cũng có thể phá hủy nó. Thay đổi nó.
Tôn lão đầu gật đầu nói: "Có thể nói ra đạo lý như vậy, thiếu niên cũng có không ít trải nghiệm. Nhưng các ngươi có biết tại sao Tiểu Lý Phi Đao xếp hạng ba, còn Tử Mẫu Long Phượng Hoàn của Thượng Quan Kim Hồng là lại xếp hạng nhì không?"
"Ý của ngài là gì?"
"Ý ta là Lý Tầm Hoan không phải đối thủ của Thượng Quan Kim Hồng. Thượng Quan Kim Hồng chỉ tò mò về Tiểu Lý Phi Đao, hy vọng bản thân có thể tránh được phi đao, Lý Tầm Hoan mới có cơ hội tìm ra kẽ hở mà thắng được hắn. Nhưng hôm nay, Lý Tầm Hoan chưa giết ai, phi đao duy nhất ra tay lại là bắn vỡ chén trà... Vì vậy ta không nghĩ rằng các ngươi đến Lạc Dương lần này sẽ gặp may mắn."
"Có chúng ta ở đây..."
"Ha ha!" Tôn lão cười, như thể nhìn thấy cháu nội đang giảo biện vì một một chuyện hoang đường: "Chỉ có Lý Tầm Hoan mới có thể đấu một trận công bằng với Thượng Quan Kim Hồng. Cho dù Kim Tiền bang đã suy yếu nhưng vẫn là một bang. Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, ta nghĩ nguyên lý này các ngươi hiểu rất rõ."
"... " Pháo Thiên Minh chìm vào trầm tư, Mã và Tinh Ảnh nhìn y. Cả ba đều biết ông lão họ Tôn không nói bậy. Nếu thực sự đến Lạc Dương như thế này, Lý Tầm Hoan lập tức khởi động chế độ đơn đấu, chín phần mười sẽ thất bại. Hiện tại không chỉ là vấn đề tiền bạc mà còn là vấn đề đạo đức.
Pháo Thiên Minh ngẩng đầu nói: "Ý của ngài là, cứ để Hoan ca dùng phi đao giết càng nhiều người càng tốt, đủ để Thượng Quan Kim Hồng sinh lòng ham muốn với Tiểu Lý Phi Đao phải không?"
“Đúng vậy! Đó cũng chính là quy củ. Lý Tầm Hoan chỉ có thể dùng phi đao mở đường tới Lạc Dương, mới có thể chiến thắng Thượng Quan Kim Hồng.”
Pháo Thiên Minh búng tay một cái, lấy ra phi đao cười gian nói: "Phi đao! Ta cũng biết chơi đấy. Cẩn thận cánh tay phải của ngươi đấy." Nói xong, Tôn lão đầu lập tức né tránh, không ngờ phi đao xuất hiện ở vị trí đùi trái. Pháo Thiên Minh cười híp mắt nói: "Ta không chỉ biết phi đao của Hoan ca, mà còn biết cách sử dụng nó hơn cả hắn."
Tôn lão đầu rút phi đao ra hỏi: "Ngươi định làm gì?" Phi đao không trúng cổ họng, không gây ra bất kỳ thương tổn nào. Cho dù trúng mắt cũng không gây tổn thương.
Pháo Thiên Minh nói: "Cứ như đã nói, trước hết ta sẽ quay về Lạc Dương, sau đó dùng phi đao xông vào Kim Tiền bang. Nếu Thượng Quan Kim Hồng ra tay, ta sẽ dùng phi đao và khinh công chơi chết hắn. Còn nếu hắn không ra tay..." Pháo Thiên Minh rút ra Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao: "Ta sẽ dùng đao kiếm tấn công, huyết tẩy Kim Tiền bang."
Tinh Ảnh bên cạnh nói: "Chết thì chết thôi. Chết thì voi còn không bằng kiến."
Mã bổ sung: "Hơn nữa cho dù chúng ta không phải lạc đà, cũng tuyệt đối không chỉ là một con kiến."
Lão Tôn không còn ngăn cản ba người chơi bắt cóc cháu rể mình nữa. Dù sao, theo lẽ thường tình, làm gì có vị trưởng bối nào biết rõ phía trước là núi đao biển lửa mà còn ép người ta liều mạng.
Vì vậy, ba người chơi dẫn Lý Tầm Hoan đi đường vòng, lộ trình là từ Bắc Bình đến Trường An, rồi truyền tống đến Lạc Dương.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑