Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
...
"Haizz! Lại thêm một đôi nữa." Độc Hành than thở sau khi Lam Sắc rời đi.
"Người qua kẻ lại từng đôi, sao trong số ấy không có mình đây." Pháo Thiên Minh phụ họa, y mà chơi mạt chược chỉ cần quyết tâm thắng thì cơ bản là vô địch. Nhưng hôm nay quả thực không có hứng thú gì. Từ đó có thể thấy được hôm nay y uể oải đến thế nào.
Đúng lúc này, Pháo Thiên Minh bỗng nhảy dựng lên, mọi người đều giật mình, Pháo Thiên Minh kích động nói: "Ta... ta nhận được... thư từ hệ thống."
"Mau lấy ra xem đi." Tất cả mọi người cũng đột nhiên căng thẳng. Họ còn căng thẳng hơn cả Pháo Thiên Minh, một số người căng thẳng vì vui mừng thay Pháo Thiên Min. Mà một số lại căng thẳng vì lo Pháo Thiên Minh đột nhiên biến mất, không biết ai sẽ trả tiền cho mấy trăm chén rượu hôm nay. Cho dù là đại gia cũng không chịu nổi.
Pháo Thiên Minh vuuốt mũi ngồi xuống, ném ra một quân mạt chược nói: "Tứ điều."
"?" Mọi người đều không hiểu, không hài lòng với đối tượng ư? Lúc này mà còn kén chọn nữa à? Có nữ nhân là tốt lắm rồi.
Pháo Thiên Minh khóc lóc: "Là A Châu gửi thư đến, chúc ta Thất Tịch vui vẻ."
"Ồ!" Cả bọn ngồi xuống, tiếp tục công việc.
Ba giây sau, Bất Túy nhảy dựng lên cao ba trượng quát: "Thư!" Trong tay còn đang cầm một quân Hồng Trung, người không biết còn tưởng hắn hô: "Hòa" tư thế này không phải được Đại Tam Nguyên đúng là không thể nói qua được.
"Mau xem đi!" Tất cả mọi người dừng động tác trong tay. Ai nấy đều thầm hy vọng không phải một NPC nào đó não tàn vô vị.
Bất Túy yên lặng đọc hết lá thư, nói với vẻ hơi ấm áp: "Là Phượng Hoàng!"
"Phượng Hoàng? Lạc Vũ Phượng Hoàng?" Pháo Thiên Minh kinh ngạc, từ khi nào Xa lại tham gia hoạt động bí mật này... Nhưng nếu được một người đàn ông trưởng thành như Bất Túy che chở, chắc sẽ rất hạnh phúc.
"Đúng vậy!" Bất Túy mỉm cười, dường như cả trái tim say đắm. Một cảm giác ngọt ngào thanh thản lan tỏa đến tất cả mọi người có mặt.
"Cút đi!" Tất cả lũ độc thân và sắp thành độc thân đồng thanh gầm lên giận dữ.
Lại mất đi một người, trừ Vô Song Ngư gần độc thân này, ngoài Chân Hán Tử chắc chắn là độc thân ra, còn lại bốn người Tích Lịch, Huyết Ảnh, Độc Hành và Pháo Thiên Minh.
"Tiếp tục tiếp tục!" Bốn người đồng loạt xáo quân mạt chược, trong lòng cầu nguyện: Người tiếp theo phải là ta chứ! Lão Khâu, lão Nguyệt xin hãy thương xót tín chủ.
Vô Song Ngư và Chân Hán Tử đứng bên cạnh xem bốn người chơi bài, cực kỳ bực bội. Không phải vì lý do gì khác, hoàn toàn là vì đầu óc của bốn tên này có vấn đề. Mỗi người bốc được một lá Hồng Trung đã không nói, còn cứ cầm chặt lấy mà xoa nắn, như muốn biến Hồng Trung thành bạch bản vậy.
Ván này Pháo Thiên Minh đã bốc được ba lá Hồng Trung, y cầm chúng trong tay chơi Thái Cực quyền. Ba người kia mắt long lên sòng sọc, không ăn không đánh, liều mạng mò lá Hồng Trung cuối cùng.
Vô Song Ngư thực sự không nhịn được nói: "Chử Trà, chẳng lẽ ngươi thực sự định dùng Hồng Trung để tán gái sao?" Quốc Sĩ Vô Song tốt thế này, chỉ cần đánh ra một lá Hồng Trung là nghe bài rồi. Thế mà cứ khư khư ôm ba lá không biết định làm gì?
Độc Hành lạnh lùng nói: "Còn tưởng bốc được ba lá Hồng Trung là nhận được ba lá thư!"
"Làm sao? Ta thích vậy, không được à?"
Huyết Ảnh quăng bài thở dài: "Rốt cuộc lá cuối cùng ở đâu?"
Chân Hán Tử hừ một tiếng: "Ngươi thực sự cho rằng bốc Hồng Trung là tỷ tỷ ta sẽ đến à, giống tên chủ quán ngu ngốc này, khư khư giữ mấy lá Hồng Trung." Ai cũng bực bội nhưng không ai bằng Chân Hán Tử, người khác còn có hy vọng, còn có ảo tưởng, chứ hắn ngay cả mơ cũng đừng mơ.
Huyết Ảnh chưa kịp trả lời, Pháo Thiên Minh đánh ra một Bính Hậu rồi bình tĩnh nói: "Thư!"
"Xoẹt!" Mười ánh mắt đổ dồn về lá Hồng Trung trong tay Pháo Thiên Minh.
"Là thư mời." Pháo Thiên Minh nói xong, năm người bắt đầu xắn tay áo chuẩn bị cướp bài.
"Lại một bức nữa!" Pháo Thiên Minh kinh hãi: "Cũng là thư mời."
Chưa đầy hai giây, Pháo Thiên Minh toát mồ hôi như thác Lư Sơn, run rẩy nói: "Lại... lại một bức nữa, tất cả ba bức thư mời. Trời đất ơi!"
Chân Hán Tử, Độc Hành không nói hai lời trực tiếp xông lên đánh ngã Pháo Thiên Minh, sau đó điên cuồng giành giật Hồng Trung trong tay hắn...
"Của ta!" Chân Hán Tử cho cước đá bay Độc Hành.
"Của ta!" Độc Hành vốn có bản lĩnh cướp đồ, lập tức rút đao.
Chân Hán Tử cũng không chịu thua, rút ra bảo kiếm.
Bên phía Huyết Ảnh cũng không nhàn rỗi, hắn và Phích Lịch cuống cuồng lục tìm ồng Trung trên bàn.
Pháo Thiên Minh thở dài đứng lên... Đám thiết kế, mở mắt chó ra mà xem mọi người bị các ngươi ép đến nông nỗi nào rồi?
Pháo Thiên Minh đưa một cái cho Chân Hán Tử, một cái cho Độc Hành, một cái cho Phích Lịch, sau đó lại móc ra một cái đưa cho Huyết Ảnh. Tất cả mọi người nghiến răng, hóa ra thằng nhãi này đã sớm trộm mất bài, y quả thực quá mê tín, nên lôi ra diễu phố mới phải.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑