Quán rượu vẫn là quán rượu như cũ, Pháo Thiên Minh đang một mình nhàm chán uống nước ngọt, hai ngày nay ngoài Kiều Phong và Đoàn Dự ra thì các bạn chơi vốn dĩ đều rất bận. Tính ra bọn Tiểu Hắc đã đi được bảy ngày, chắc chắn vẫn chưa tới biên thành. Đang suy nghĩ làm thế nào để giết thời gian thì một cô gái mặc áo đen che mặt bước vào hỏi: "Chủ quán có ở đây không?"
Trên người cô gái tỏa một mùi hương làm Pháo Thiên Minh tỉnh giấc, Pháo Thiên Minh ngẩng đầu lên nhìn một cái vẫn không nhận ra, hỏi: "NPC hay người chơi? Nếu là NPC thì lên lầu hai, nếu là người chơi tìm tiểu nhị là được, quán không giảm giá, không phát thẻ khách quý."
Cô gái mặc áo đen lạnh lùng nhìn hắn ta hỏi: "Ngươi chính là Thanh Mai Chử Trà chủ quán? Ta hỏi ngươi, Đoàn Dự ở đâu?"
Pháo Thiên Minh khó chịu với thái độ ngạo mạn của cô gái nói: "Khi hỏi chuyện người khác, phải dùng lời lẽ lịch sự."
Cô gái hừ một tiếng, roi ngựa quất xuống, Pháo Thiên Minh giật mình, cái gì mà nữ nhân nào mà hoang dại như vậy? Y lắc mình cách né tránh, nhưng bước chân không vững, lùi lại vài bước rồi va vào tường, cái bàn bị một roi quất nát nhừ. Pháo Thiên Minh rút kiếm, tức giận hỏi: "Mẹ nó, ngươi là ai! Có quan hệ gì với Tiểu Đoàn?"
Cô gái mặc áo đen lạnh lùng hừ một tiếng nói: "Ta là thê tử của hắn."
"Thê tử ư?" Pháo Thiên Minh nghĩ lại, lúc Đoàn Dự uống rượu có kể về người mình thầm thương, không ngờ lại nhanh chóng quyến rũ được như thế, vội cất kiếm ra đón chào: "Ra là Vương cô nương, mời vào..."
Một luồng khí sát mãnh liệt khiến Pháo Thiên Minh ngậm miệng lại. Cô gái áo đen nghiến răng, hỏi gằn từng chữ một lại: "Vương cô nương? Vương cô nương là ai?"
Pháo Thiên Minh lau mồ hôi, vội vã tìm kiếm trong trí nhớ xem Đoàn Dự đã từng nhắc đến nữ nhân nào: "Lão gia ngài nghe nhầm rồi, là Chung cô nương... à không đúng!" Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, trong lòng rủa thầm: Đồ khốn kiếp, ăn vụng cũng không buồn chùi mép. Chuyện này không thể giải quyết bằng võ lực được. May mà Pháo Thiên Minh có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này...
"Đừng vội, đừng vội, ta gọi hắn ra đây đối chất với cô... Tiểu Ngư, Tiểu Ngư lên đây chết đi."
Giang Tiểu Ngư cầm con dao phay chạy ra hỏi: "Ông chủ cần gì ạ?"
Pháo Thiên Minh chỉ vào cô gái mặc đồ đen nói: "Vợ của ngươi đến tìm ngươi kìa."
Giang Tiểu Ngư mắt không buồn chớp, con dao trong tay vung lên, vài sợi tóc trên trán Pháo Thiên Minh rớt xuống lưỡi dao. Giang Tiểu Ngư thong thả nói: "Ông chủ, nếu còn trêu chọc ta nữa, món chính tối nay ta sẽ làm bánh bao nhân thịt người đấy." Rồi lững thững bước vào bếp, cho thêm câu: "Nếu thực sự có nữ nhân tìm ta, cứ nói ta đã chết rồi."
"Cái gì, dám đe dọa cả ông chủ, tháng này trừ hết lương." Pháo Thiên Minh quay lại nói với cô gái áo đen: "Hắn có vẻ không biết cô."
Cô gái áo đen thở dài: "Ta tìm Đoàn Dự, không tìm Tiểu Ngư. Đoàn nghĩa là đoạn, dự trong danh dự."
Pháo Thiên Minh vỗ trán, chợt hiểu ra và nói: "À, cô tìm Đoàn Dự, thế tử Đại Lý phải không? Hôm qua hắn có ghé qua đây, giờ không biết đi đâu rồi. Cô nương tính danh thế nào? Đợi hắn đến ta sẽ báo cho hắn biết."
Cô gái áo đen thở nhẹ nói: "Không cần đâu, ta ngồi đây chờ hắn là được rồi."
"Được! Vậy cô cứ ngồi đợi đấy." Cuối cùng cũng đã vá được lỗ hổng này, chuyện này thời đại học Mã thường gặp. Pháo Thiên Minh cũng thành thói quen, bây giờ vấn đề là không có cách nào báo trước cho Đoàn Dự hủy bỏ bằng chứng, nếu vô ý dẫn một người con gái vào thì hôm nay quán tan tành là cái chắc, hơn nữa cũng chỉ có thể đứng nhìn.
Một lát sau, một thiếu nữ bước vào, khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, một bộ áo xanh, nụ cười tươi như hoa, trên tay cầm khoảng mười con rắn dài chừng một xích. Những con rắn đó hoặc xanh hoặc hoa, đầu hình tam giác, đều là rắn độc. Nhưng thiếu nữ này cầm trên tay như đồ chơi vậy, chẳng hề sợ sệt.
Cô gái áo đen thấy thiếu nữ đó bèn lạnh lùng hừ một tiếng, còn cô gái kia thì cười khúc khích: "Mộc tỷ tỷ, sao tỷ cũng ở đây?"
Pháo Thiên Minh vội đứng dậy nói: "Cất rắn đi, mời lên lầu hai."
Thiếu nữ đưa những con rắn vào túi da bên hông rồi nghịch ngợm hỏi: "Ngươi là Thanh Mai Chử Trà phải không?"
Pháo Thiên Minh rên rỉ: "Không phải! Ta là giấy vệ sinh, chuyên lau mông giúp người khác!"
Thiếu nữ cười sằng sặc một hồi rồi hỏi: "Đoàn Dự có ở đây không?"
"Họ Đoàn sẽ không đến đây đâu." Cô gái áo đen nói.
Thiếu nữ vội vã nói: "Sẽ không đâu, sẽ không đâu. Hắn đã nói là sẽ đến mà."
Cô gái nói: "Hừ, đàn ông nói chuyện toàn là lừa đảo, lời hắn ta tin sao được?"
Thiếu nữ nghẹn ngào: "Đoàn huynh sẽ không lừa dối... muội đâu."
Đang lúc náo nhiệt thì tên quỷ xui xẻo cũng đến, Đoàn Dự vừa thấy Pháo Thiên Minh là gọi: "Chử Trà, đại ca chưa tới à?"
Pháo Thiên Minh vuốt cằm: "Đại ca thì chưa thấy đâu, có hai người khác thì tới rồi... Ài khó xử quá, ngươi tạm ứng phó trước đi."
Đoàn Dự ngẩn người, trước tiên nhìn thấy cô gái áo đen, kêu lên: "Uyển muội! Sao muội lại đến Giang Nam?" Muội Uyển muội không trả lời, tiến lại gần Đoàn Dự rồi tát mạnh vào mặt hắn ta, hỏi: "Vương cô nương là ai?" Khóe miệng Pháo Thiên Minh giật giật, đau đớn thay Đoàn Dự.
"Là tiên nữ..." Thế là ăn ngay cái tát thứ hai. Uyển muội lại hỏi: "Vậy ta là ai?"
"Muội là muội muội của ta mà... Chung Linh muội muội cũng ở đây à, chuyện gì vậy?" Đoàn Dự gãi đầu không hiểu gì cả.
Uyển muội nói: "Có một nữ nhân tên Thải Vân Phi nói với ta, Mộc Uyển Thanh ta không phải là muội muội của chàng. Ta có hỏi mẫu thân chàng, bà ấy đã thừa nhận, thừa nhận ta không phải muội muội ruột của chàng. Chung Linh cũng không phải. Chàng còn nhớ không? Ta từng nói với chàng: Nam nhân đầu tiên nhìn thấy dung mạo của ta chính là phu quân của ta, nếu không em sẽ giết chết hắn."
Đoàn Dự hít một hơi lạnh, ban đầu hắn ta vốn thích Tiểu Mộc, nhưng lâu ngày không gặp, đã chuyển sang mục tiêu khác; giờ ra nông nỗi này rõ thật là rắc rối, lẩm bẩm: "Sao không ai báo cho ta biết?" Rồi liếc nhìn Pháo Thiên Minh cầu cứu. Pháo Thiên Minh biết hắn ta hết lòng với một cô gái tên Vương, giờ đột nhiên xuất hiện một thê tử thì chẳng khác uống phải một bình độc dược. Chỉ trách Thải Vân Phi quá lắm mồm. Pháo Thiên Minh bèn liên lạc Xa Mã, nhờ họ đến giải quyết vụ này. Dù sao y cũng biết mình rất kém cỏi trong lĩnh vực này.
Mã vẫn chưa đến, Thải Vân Phi đã tươi cười bước vào, không buồn nhìn Pháo Thiên Minh lấy một cái, chỉ lo kéo tay Mộc Uyển Thanh nói: "Mộc tỷ tỷ. ."
"Ta nhổ vào!" Pháo Thiên Minh chỉ vào bàn mắng: "Đừng tưởng ngươi là cái bàn thì ông đây không biết đệt muội đã bao nhiêu tuổi rồi. Còn đi mặt dày mày dạn giả trang thành xử nữ, đừng có giở giọng trẻ nghe đấy trước mặt ta." Pháo Thiên Minh vô cùng tức giận vì chuyện này xảy ra ở quán rượu của mình, hơn nữa, nguyên phối của bằng hữu chắc chắn là máy phá nhà, càng tức giận hơn là bản thân không thể ngăn cản được. Kẻ thù của Đoàn tuấn tú đúng là không nhiều, nhưng tình nhân còn có lực lượng chẳng không kém gì kẻ địch, đây là còn chưa tính cô nàng chơi rắn kia.
Khuôn mặt Thải Vân Phi lúc đỏ lúc trắng, Mộc Uyển Thanh hỏi: "Ngươi biết hắn ư?"
"Là bạn trai cũ... tức là tình lang đó."
Mộc Uyển Thanh lạnh nhạt nói: "Đàn ông không một ai đáng tin, thay lòng đổi dạ nhanh hơn cơm bữa."
Pháo Thiên Minh đạp một cái lên ghế quát: "Hôm qua bảo ta ngồi, hôm nay bảo người khác ngồi, đừng tưởng ngươi là xe công cộng, ai thích lên thì lên. Đồ đã bị người khác dùng qua, ông đây không cần." Chân dùng sức, cái ghế lập tức bị y đạp gãy.
Thải Vân Phi quay lại tức giận mắng: "Ngươi muốn ta thế nào? Ngươi chỉ là một thằng nhãi nghèo kiết xác, đòi tiền không có tiền, đòi người không có người. Chỉ biết lôi thứ võ nghệ tầm thường ra dọa nạt lũ tiểu tốt, ngay cả một căn nhà, công việc đàng hoàng cũng không có. Ta vớ bừa một kẻ ngoài đường cũng hơn ngươi."