Đoàn Dự gật đầu, vận khinh công chạy đi, Vân Trung Hạc bị Pháo Thiên Minh cản trở, Đoạn lão đại lập tức đuổi thẳng theo. Pháo Thiên Minh giậm chân: "Chạy thật à, ta nói đùa thôi mà, sao không chờ ta chạy trước?"
Pháo Thiên Minh bị ba người vây quanh, Diệp Nhị Nương dịu dàng nói: "Con ngoan..." Chưa dứt lời đã xoay mình áp sát, Pháo Thiên Minh vội vẽ vẽ vài vòng tròn phòng thủ. Nhạc Lão Tam rút kéo ra, Pháo Thiên Minh dùng kiếm đỡ được. Nhưng còn Vân Trung Hạc thì thật không thể phân thân, bị hắn trở tay đánh lên cột sống, người lao thẳng về phía cái kéo...
Bỗng nghe tiếng "Như Lai Thần Chưởng", Xa đã lao tới, ba người kinh hãi lùi lại một bước, tạo cơ hội cho Pháo Thiên Minh thở lấy hơi. Xa tới nơi, Mã cũng không xa, tuy khinh công của Mã cao nhưng nội lực vẫn là điểm yếu của hắn ta. Pháo Thiên Minh uống một gói thuốc trị thương rồi hỏi: "Sao giờ mới đến?"
Mã trừng mắt với Xa một cái nói: "Lạc đường."
Pháo Thiên Minh mắng: "Ngươi bảo cô nàng này dẫn đường?"
Xa: "Ta xung phong đấy, Thì sao?"
Pháo Thiên Minh vội nói: "Không sao cả. Đây lão tứ trong bọn chúng, võ công tạm được, không thua ta. Ta có thể đối phó được. Kia là Nhạc lão tam, nội lực rất lợi hại..."
"Ta là lão nhị!" Nhạc Lão Tam tức giận sửa lại.
"Được rồi! Lão nhị... Sao lại có người thích làm chim thế? Nội lực mạnh, dù ta có liều mạng cũng không chắc thắng nổi. Còn nữ nhân này rõ là súc sinh, cầm trẻ con ném ta, võ công cao, ta không địch nổi."
Mã hỏi: "Vậy có đánh không? Đánh thì ba mạng chúng ta đổi lấy một mạng của bọn chúng cũng coi như là có lời rồi." Vừa mới bàn đến đây, xa xa Đoàn Duyên Khánh dùng một tay bắt lấy hai người kéo về. Đến gần, bèn ném hai người xuống đất: "Cõng người mà còn muốn chạy xa!"
Pháo Thiên Minh đổ mồ hôi lạnh chảy ra nói: "Đây là boss, ba người chúng ta không đủ làm mồi nhắm cho hắn."
Đoàn Duyên Khánh liếc nhìn bọn họ, thầm nói: "Ba người các ngươi tới hoàng cung Đại Lý báo một tiếng, bảo Đoạn Chính Thuần một mình tới Vạn Kiếp cốc gặp ta, một mạng đổi một mạng. Ta muốn xem hắn có dũng khí đó không. Nhưng lần này đừng hòng giở trò lần nữa." Đột nhiên nghĩ tới điều gì, lại nói: "Ngươi cùng đi với chúng ta, chúng ta sẽ đi xe ngựa." Nói xong chỉ Pháo Thiên Minh.
Pháo Thiên Minh cười hí hửng nói: "Được." sau đó chậm rãi tiến lại gần: "Vậy chúng ta đi." Đột ngột quay người đâm thẳng vào Vân Trung Hạc, Mã và Xa cũng đồng loạt tấn công Vân Trung Hạc. Rõ ràng ba người rõ ràng muốn bắt con tin đổi lại . Lúc này, một luồng khí kình sắc bén đánh thẳng tới, trúng ngay cổ tay Pháo Thiên Minh. Toàn thân Pháo Thiên Minh tê dại, khí lực mất sạch, kiếm rớt xuống đất. Vân Trung Hạc không bị Pháo Thiên Minh quấy rầy, nhẹ nhàng nhảy ra khỏi vòng vây, tay trái khóa huyệt đạo Pháo Thiên Minh, hai ngón tay phải cong như móc cào, giữ chặt cổ họng y.
Pháo Thiên Minh bị lôi kéo tới bên Đoàn Duyên Khánh, không nhịn hỏi: "Võ công gì mà có thể đánh trúng người cách xa mười trượng?"
"Nhất Dương Chỉ, dùng lực hóa khí, đả kẻ địch trong vô hình." Người giải thích là Đoàn Dự, hắn tiếp tục nói: "Võ công của ta có phần tương tự như bọn họ, đều dùng khí kình để đả thương đối phương."
Pháo Thiên Minh khinh khỉnh: "Sao không nói sớm là ngươi không biết võ công, nếu đại ca ngươi Kiều Phong tới đây, mấy tên này không đủ cho hắn nhắm rượu."
"Bang chủ Cái Bang Kiều Phong là đại ca của ngươi?" Đoàn Duyên Khánh thoáng kinh ngạc. Nhưng ngay lập tức nói: "Thế thì sao? Chúng ta đi thôi."
Pháo Thiên Minh vội gửi tin: "Các ngươi hãy gọi cho Kiều lão đại tới..." Rồi bỗng hét lên "Sao không gửi được tin nhắn?"
"Huyệt đạo của ngươi bị điểm, đương nhiên không thể gửi tin." Xa và Mã vẫy tay từ biệt Pháo Thiên Minh. Pháo Thiên Minh nhìn thấy võ công của mình biến thành 0, cấp độ cũng 0, nội lực cũng không thi triển được. Thở dài nói: "Các ngươi có đi hay không đây?"
Nhạc lão tam tức giận nói: "Tiểu tử, cẩn thận ta cho một nhát kéo giết ngươi!"
Pháo Thiên Minh nói: "Cứ giết đi!" Lúc này Pháo Thiên Minh thà rớt một cấp chứ không muốn bị giam cầm. Hệ thống vô lương tâm, chuyện giam cầm suốt đời cũng không phải không thể xảy ra.
Diệp Nhị Nương đưa mặt lại gần Pháo Thiên Minh nói: "Nếu ngươi không hợp tác, ta có cách khiến ngươi ngoan ngoãn nghe lời. Ngươi muốn thử Sưu Hồn Thủ trước hay muốn thử Phệ Cốt Châm trước?"
Pháo Thiên Minh nói: "Trời đã muộn rồi, mấy vị lão đại, chúng ta nên lên đường thôi." Hảo hán Pháo Thiên Minh không chấp thiệt thòi trước mắt.
Bốn người đi về hướng nam, chỗ trạm dịch gần nhất cũng cách Hàng Châu hai ngày đường. Có thể thấy bốn tên ác nhân đã quen đi lại trong núi rừng, bước đi nhẹ nhàng, nhưng khổ cho Pháo Thiên Minh không có nội lực. Còn Đoàn Dự vừa đi vừa nói chuyện với Chung Linh, không hề biết nỗi khổ của bằng hữu.
Đi được năm tiếng, tới một ngọn đồi nhỏ, Đoàn Duyên Khánh định bảo nghỉ ngơi ăn uống, bỗng nghe một tiếng rồng ngâm: "Tên ác tặc ngu xuẩn kia, thả ngay nghĩa đệ ta ra!"
Đoàn Duyên Khánh nhìn thấy một hán tử từ ngoài năm dặm chạy tới, thân hình trầm ổn, tốc độ cực nhanh, chỉ nghe tiếng hô đã biết nội lực cường đại, đương thời ít ai sánh kịp. Bốn tên ác nhân đều giật mình, đoán chắc người tới chính là Kiều Phong. Nhưng Đoàn Duyên Khánh không phải kẻ tầm thường, lập tức ra lệnh: Hai người đổi y phục, tam ác dẫn Đoàn Dự và Chung Linh đi, còn hắn dẫn Pháo Thiên Minh đi, hẹn gặp lại ở Vạn Kiếp Cốc. Hắn vốn tính ngạo mạn, bất đắc dĩ mới phải làm như vậy. Hắn biết Kiều Phong là hào kiệt, chắc chắn sẽ không làm khó một người tàn tật. Dù vậy, trong lòng vẫn uất ức, bản thân hiếm khi bị ai đuổi như chó lội nước.
Pháo Thiên Minh bị Đoàn Duyên Khánh kéo đi, khóc lóc: "Lão đại, trả bộ y phục của ta trước đã! Đó là bộ trang bị, ngươi lấy bộ quần áo rách ra cho ta mặc, thế này là sao chứ?" Kiếm mất, bộ trang bị bị lột sạch không còn một món, lần này tổn thất không đơn giản chỉ một cấp độ. May mà là bộ trang bị Võ Đang, chứ nếu là bộ trang bị Ma Giáo thì Pháo Thiên Minh khóc bằng chết.
Đoàn Duyên Khánh không để ý tới y, chạy về hướng đông. Kiều Phong thật sự không đủ tình bạn, cứ thẳng đuổi theo. Đến một dốc Thập Lý, cuối cùng vẫn bị Kiều Phong chặn đường.
Đoàn Duyên Khánh ném Pháo Thiên Minh xuống đất, nhấc chiếc nạng sắt lên, một luồng khí kình bay thẳng tới Kiều Phong. Kiều Phong tiện tay xuất chưởng, hóa khí kình thành hư vô, kinh ngạc hỏi: "Chử Trà, sao lại là ngươi?"
"Là ta thì sao? Ngươi có cứu hay không?"
Kiều Phong do dự nói: "Cứu người chơi thì rất không đúng quy tắc!"
"Vậy ngươi giết hắn ta đi, thế là được. Hắn là tên đầu sỏ trong tứ đại ác nhân. Đây chính là thời điểm để ngươi hành hiệp trượng nghĩa đấy."
Kiều Phong lắc đầu nói: "Nói thật, người này cũng chẳng tệ lắm. Kẻ đáng ghét tát có chỗ đáng thương. Trái lại, ba huynh đệ của hắn, tên nào cũng đáng chết. Đoàn Duyên Khánh, ngươi không phải đối thủ của ta, nhưng ta cũng không lợi dụng khuyết điểm của ngươi. Nghe cho rõ, đừng hại mạng sống của hắn, nếu không ta nhất quyết không tha cho ngươi."
Đoàn Duyên Khánh vẻ mặt vô cảm: "Kiều bang chủ, Đoàn Duyên Khánh ta dẫu sao cũng là vương tử Đại Lý, ta biết không địch nổi ngươi, đổi lại trước đây nhất định sẽ cùng ngươi cá chết rách lưới. Nhưng bây giờ ta vẫn còn cần cái mạng này để báo thù, chờ ta báo xong thù, mối nhục ngày hôm nay ta tắt sẽ đòi lại." Thực ra cũng chẳng có gì nhục nhã cả, chỉ là nỗi uất ức trong lòng hắn mà thôi. Nhưng giờ thấy hy vọng báo thù, cho dù khổ đến đâu cũng phải nhịn. Báo thù vẫn là mục tiêu suốt đời của hắn.