Đoàn Duyên Khánh suy nghĩ một hồi lâu rồi im lặng bước đi. Pháo Thiên Minh và Tinh Ảnh nhảy ra khỏi tường cây, bên ngoài chỉ có một mình Chân Hán Tử, không thấy những người khác đâu. Pháo Thiên Minh ngạc nhiên hỏi: " Hán Tử! Mọi người đâu cả rồi?"
Chân Hán Tử khóe miệng giật giật: "Ngươi thử sỉ nhục ta thêm lần nữa xem?"
Pháo Thiên Minh im lặng nửa ngày rồi nói: "A Tử, mọi người đâu cả rồi?"
"Cách xưng hô này... thôi được rồi." Hóa ra lúc Đoàn Duyên Khánh gần chết, Bảo Chính Đế ra lệnh cứu người, nói là không thể nhìn hắn chết được. Sau đó thấy mọi người muốn ở lại đây đợi Pháo Thiên Minh, Bảo Chính Đế sợ không ai có nhân phẩm, sẽ tiếp tục ngăn cản, nên mời tất cả đến Thiên Long tự chơi. Chân Hán Tử nhận nhiệm vụ ở lại đây chuyển lời mời bọn họ cũng tới Thiên Long tự một chuyến.
Tinh Ảnh lập tức reo hò đồng ý, còn Pháo Thiên Minh do dự nói: "Bọn họ biết kẻ cầm đầu chuyện này là ta, ta tới đó không phải như dê vào miệng cọp sao?"
"Chuyện gì?" Chân Hán Tử vẫn chưa hiểu.
Pháo Thiên Minh liếc nhìn hạ thể của hắn, Chân Hán Tử mặt đỏ bừng rút kiếm gầm lên: "PK!"
"Ta sợ chính thái độ này của bọn họ đấy. Nhưng ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục. Đi thôi!" Nói đoạn kéo Tinh Ảnh bỏ đi, hai người vận khinh công chạy như thỏ, sợ Chân Hán Tử đuổi theo.
Thiên Long tự...
Ba người Pháo Thiên Minh đến trước cửa chùa, thông báo một hồi rồi vào trong. Đi đến sảnh phụ, Pháo Thiên Minh kinh ngạc hỏi: "Mọi người đâu cả rồi?" Trong sảnh chỉ có Kiếm Cầm và Mã đang ăn uống náo nhiệt.
Mã ợ một cái: "Mọi người đi dạo một vòng rồi, vì không ai họ Đoàn nên đều về cả. Chết tiệt, trong này võ công toàn dựa trên Nhất Dương Chỉ. Mà Nhất Dương Chỉ thì không dạy cho người không họ Đoàn. Chỉ còn hai đứa nhàn rỗi chúng ta... đành miễn cưỡng dùng đồ chay."
Tinh Ảnh nhún vai: "Thế ta cũng đi đây! Ta còn phải luyện võ công, mấy hôm nữa tới mùng tám tháng chạp rồi phải đi ăn cháo, nghe nói có một môn tuyệt học siêu cấp đang chờ ta tới lấy."
"Thôi đi!"
Chân Hán Tử và Pháo Thiên Minh ngồi xuống ăn uống. Trong lúc trò chuyện mới biết, hóa ra Đoàn Dự đã được đưa đến đây để điều chỉnh nội lực, giải quyết vấn đề võ công khi có khi không của hắn ta. Pháo Thiên Minh thắc mắc ngoài khinh công, y chưa từng thấy Đoàn Dự sử dụng bất kỳ võ công nào. Còn Mã và Kiếm Cầm thì thật sự do nhàm chán, hiếm khi được ăn tiệc chay nên quyết định ở lại hưởng thụ vài ngày.
"A Tử, sao ngươi cũng ở lại? Chắc bên tỷ tỷ của ngươi cũng cần ngươi giúp chứ?"
"A Tử?"
"Hả!"
"Tỷ tỷ của ta không làm liên minh nữa, bây giờ mở bang phái 'Thiên Hạ Môn', chuyên tuyển người làm công chức nhà nước ở thế giới thực. Trong bang ban thưởng cho rất hậu hĩnh. Ta còn giúp được cái gì?"
"Biến tướng hối lộ à?"
"Không, tỷ tỷ của ta bảo trước tiên phải tìm hiểu giới hạn lòng tham của bọn họ. Mấy người đừng nói lung tung, bây giờ có ba mươi mấy bang chúng vẫn không biết mục đích thật sự của tỷ tỷ, cứ tưởng bà ấy chỉ muốn sau này thêm đường làm ăn."
Lúc này, tiếng niệm Phật xa xăm vọng lại, bốn người ngước nhìn cửa, một tiểu hòa thượng bước vào nói: "Tuyết Sơn Đại Luân tự, Thích tử Cưu Ma Trí đến viếng chùa. Cưu Ma Trí là cao tăng hiếm có, phương trượng hỏi các vị có muốn sang Mâu Ni đường chiêm ngưỡng hay không?"
"Có chứ!" Bốn người đứng dậy, biết lại có nhiệm vụ rồi. Dù không hy vọng vào phần thưởng nhưng không thử thì trong lòng cũng ngứa ngáy.
Bốn người đến Mâu Ni đường, chỉ thấy phía Đông, Tây, Nam, Bắc mỗi nơi có một chiếc bồ đoàn. Tiểu hòa thượng giới thiệu: "Phía Đông là Bản Quan đại sư, bên trái là đại sư Bản Tướng đại sư, Bản Nhân đại sư, Bản Tham đại sư, Bản Trần đại sư."
"Ê? Hoàng đế xuất gia rồi à?"
Tiểu hòa thượng không đáp, tiếp tục nói: "Vị ngồi hướng Đông Nam quay mặt vào vách là phương trượng Khô Vinh đại sư. Đoàn thế tử ngồi trước ngài ấy."
"Mấy vị khách quý, sắp tới sẽ có một trận chiến kịch liệt, kiếm khí cuồn cuộn trong phòng, rất nguy hiểm. Các vị có thể ngồi cạnh ta, có ta bảo vệ các vị sẽ không sao." Người vừa nói chính là Khô Vinh đại sư. Khuôn mặt ông ta hết sức kỳ dị, nửa bên trái đỏ hồng, da thịt tươi tắn như trẻ sơ sinh; nửa bên phải như bộ xương khô, ngoài lớp da khô vàng thì không còn cơ bắp, xương cốt nhô ra, hoàn toàn như nửa bộ xương khô. Bốn người thấy vậy đồng thanh kêu lên một tiếng, lùi lại vài bước, đều bị dọa sợ. Nhưng Khô Vinh đại sư không hề để ý, bốn người lúng túng cười rồi ngồi xuống bên cạnh ông. Kiếm Cầm và Pháo Thiên Minh ngồi bên trái, Kiếm Cầm có vẻ hơi sợ nhưng thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Khô Vinh một cái rồi lại quay đi, sợ bị phát hiện ra vẻ mình đang lén nhìn.
Một lúc lâu sau, có tiếng phương trượng nói: "Minh Vương pháp giá, mời sang bên Mâu Ni đường này." Một tiếng khác đáp: "Cảm phiền phương trượng dẫn đường." Bốn người nghe giọng nói này rất khiêm tốn thân thiện, nho nhã lễ độ, không có vẻ gì là người hung bạo. Nghe tiếng bước chân có khoảng mười người. Sau đó lại nghe tiếng phương trượng mở cửa, nói: "Xin mời Minh Vương!"
Cưu Ma Trí ngồi xuống bồ đoàn gần cửa phía Tây, nói: "Chúng ta bớt nói vài lời (Xem Chương 10 Thiên Long Bát Bộ). Ta đổi bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm lấy Lục Mạch Thần Kiếm của các ngươi, có đổi không?"
Khô Vinh hỏi: "Bốn vị tiểu hữu, các ngươi có đổi không?"
"Đổi..." Pháo Thiên Minh thấy vẻ mặt Cưu Ma Trí hớn hở bèn nói thêm: "cái con mẹ nó." Hắn sợ hai bên không có chuyện gì sẽ bàn luận Phật pháp rồi lừa bịp không động tay một cái đã xong nhiệm vụ, hơn nữa Khô Vinh đã nói ngồi cạnh đảm bảo an toàn.
Cưu Ma Trí như định đứng dậy nhưng vẫn kiềm chế bản thân, nói: "Hóa ra là đồ đệ đạo gia, khó trách không biết khiêm nhường."
Pháo Thiên Minh rất không hài lòng với thái độ khinh miệt đó: "Thằng nhãi! Dám lên Võ Đang ta đánh răng ngươi bay tứ tung!"
Cửu Ma Trí tức giận hét lên: "Phật gia siêu độ ngươi!" Tay trái vung lên như lưỡi dao, một luồng kình lực vô hình từ cách đó mười trượng bay tới. Pháo Thiên Minh đã chuẩn bị sẵn sàng, thấy Cửu Ma Trí giơ tay lên là lập tức nhảy lên mái hiên. Chỉ nghe "cạch" một tiếng, chiếc bồ đoàn Pháo Thiên Minh vừa ngồi bị chém làm đôi. Đó là bản lĩnh giữ nhà của Cửu Ma Trí,"Hỏa Diễm Đao".
"Khinh công được lắm." Cửu Ma Trí miệng khen ngợi nhưng trong lòng thì nghiến răng, vừa mới đấu đã thua mất một hiệp. Xem dáng vẻ bọn hòa thượng kia, rõ ràng muốn làm tiêu hao nhuệ khí của mình. Hắn có lòng bộc lộ tài năng, tay trái điểm xuống đất, nhẹ nhàng bay đến chỗ Pháo Thiên Minh đang trên cao. Vừa bay được nửa đường, hai chiêu độc kiếm bên trái bên phải đâm thẳng tới hạ bộ của Cửu Ma Trí. Kiếm bên trái dường như chẳng có chiêu thức gì, chỉ đâm thẳng một kiếm rất bình thường, nhưng có tránh cũng không tránh được. Kiếm bên phải thì kỳ dị hơn nhiều, chỉ thấy thân kiếm mà không thấy mũi kiếm. Cửu Ma Trí kinh hãi, tay phải trầm xuống, Hỏa Diễm Đao chém mạnh, hai tiếng leng keng vang lên, trường kiếm của Chân Hán Tử và Kiếm Cầm đứt làm đôi.
Lợi dụng khoảnh khắc đó, Mã tung hai chân lên trời, xuất cước liên miên, cước cước đều kèm tiếng gió. Cửu Ma Trí vươn tay phát lực nhưng phát hiện ra hàng trăm vòng tròn như mây đen bao phủ trời đất rơi xuống. Hắn vội vàng hạ thấp người tránh xuống đất. vòng tròn Thái Cực và Phong Thần cước liền áp sát tấn công, Chân Hán Tử và Kiếm Cầm hợp sức tấn công từ hai bên. Mắt thấy Cửu Ma Trí không thể tránh khỏi, đột nhiên hét lớn một tiếng "Đi!" một luồng nội lực mạnh mẽ quét khắp bốn phía. Kiếm Cầm và Mã là hai người có nội lực yếu nhất, tay chân run lên bần bật, chiêu thức đều đứt quãng, đã bị nội thương. Chân Hán Tử tuy không bị thương, nhưng cũng toát mồ hôi lạnh, phải thu hồi chiêu thức. Chỉ có Pháo Thiên Minh trong lòng chấn động, vẫn tiếp tục ra chiêu, dồn hết nội lực vào kiếm, sóng kiếm càng dữ dội đánh tới Cửu Ma Trí.
Cửu Ma Trí lùi lại một bước, cà sa quấn quanh người, bao trọn tất cả những vòng tròn Thái Cực vào trong rồi hóa giải. Kiếm của Pháo Thiên Minh chỉ như đâm vào lốp xe, vừa cứng vừa mềm, không thể tiến thêm chút nào. Đó là chênh lệch về nội lực, dù nội lực chỉ có tác dụng hỗ trợ chiêu thức, nhưng nội lực mạnh thì vô chiêu cũng có thể phá mọi chiêu.