Người đeo mạng lạnh lùng nói: "Ra là chỉ biết mỗi chiêu ấy, đúng là lãng phí thời gian của ta." Một tiếng thét dài, Vụ Lý Hoa biến thành bạch quang trước tiên, tiếp đó ra chiêu áp sát đấu ba chưởng với Xa, Xa cũng biến thành ánh sáng trắng. Pháo Thiên Minh kiên trì lâu nhất, cho đến năm chiêu sau mới bị một ngón tay kéo lệch bảo kiếm, lộ ra sơ hở, bị đánh trúng ngực mà chết.
Tinh Ảnh còn lại kêu lên: "Chết sạch cả rồi, lão già kia mau xưng danh..."
Năm người hồi sinh ở điểm phục sinh Tô Châu, đây là nhiệm vụ thất bại nhất từ trước tới nay. Trước kia cho dù bị giết cũng lấy đồ hay hoàn thành mục đích. Còn lần này, Tinh Ảnh bị lột sạch Quảng Mục Vô Biên trong bọc hành lý, còn mất luôn cả con gà quay. Pháo Thiên Minh đạo đức kém nhất nên càng thê thảm, toàn bộ trang phục bị lột sạch. Nếu không phải đặc tính của Chân Vũ kiếm, có lẽ bây giờ hắn đã trở thành kẻ phản bội Võ Đang.
Năm người ngồi vào một quán mì, Xa sai người mang trang bị tới. Phích Lịch u sầu hỏi: "Các ngươi đã từng nghe nói NPC nào ghê gớm như vậy chưa? Võ công bí truyền như không cần tiền, vung tay lên là Như Lai Thần Chưởng, Đại Lực Kim Cương Chưởng, thậm chí cả chỉ pháp công kích Chử Trà."
Xa phân tích: "Ta nghi là người nhà họ Mộ Dung, đừng quên Mộ Dung gia có "Đấu Chuyển Tinh Di" có thể bắt chước võ công của người khác. Sau này thấy võ công của Tiểu Hoa, hắn còn tỏ ra tò mò, có nghĩa là hắn không biết Thiên Sơn Lục Dương Chưởng."
Tinh Ảnh buồn bã tuyệt học đã trong tầm tay còn chắp cánh bay, lại liên lụy đến mọi người phải chết một lần. Hắn không để ý gì đến Pháo Thiên Minh và Xa, chỉ cảm thấy có lỗi với Phích Lịch và Vụ Trung Hoa. Pháo Thiên Minh an ủi: "Xưa nay con người đâu có ai tránh khỏi cái chết? Chúng ta là bằng hữu, sẽ không để bụng đâu. Phải không, Tiểu Hoa?" Hắn không quan tâm Phích Lịch, nhưng Vụ Trung Hoa thì hơi khó xử.
"Ta không sao, cấp độ tuyệt học của ta đều chỉ có một, độ thuần thục của tuyệt học quả thật chậm. Hơn nữa võ công của ta chỉ... Ngươi còn dám lừa ta, ta sẽ không tha cho ngươi." Vụ Trung Hoa thấy Pháo Thiên Minh giơ tay lên bèn tức giận trừng mắt nhìn y.
Pháo Thiên Minh rụt tay lại, cười lúng túng. May sao lúc ấy trang bị được gửi đến, Pháo Thiên Minh vừa nhận vừa nói: "Các huynh đệ tự giải trí đi, thời gian gần hết rồi, ta phải tới Biên Thành chơi một chút. Rảnh rỗi ghé quán rượu của ta."
"Biên Thành? Ta có thể đi cùng không? Ta muốn đi xem sa mạc." Vụ Trung Hoa vừa nghe đến Biên Thành là mắt sáng bừng lên.
Pháo Thiên Minh giật mình đáp: "Cái này... !"
"Hay là ngươi ghét bỏ ta?"
"... Sao có thể, ý ta là đi sa mạc thì phải mặc thêm vài bộ quần áo." Pháo Thiên Minh nói như đang oan ức, hy vọng Vụ Trung Hoa nghe ra được ý tốt của mình. Nhưng Vụ Trung Hoa có vẻ ngu ngốc hoặc giả vờ ngu ngốc, đứng dậy nói: "Vậy chúng ta đi ngay đi."
"Ngươi đi thật à?" Pháo Thiên Minh tiếng nói nức nở nhìn ba người kia cầu viện, nhưng ba tên vô lương tâm kia bỏ qua.
"Đương nhiên là đi thật rồi." Vụ Trung Hoa cười ngọt ngào.
Biên Thành: nơi sa mạc và thảo nguyên giao nhau. Ở đây không có người chơi, ngay cả Pháo Thiên Minh trước đây cũng không biết có thành thị nhỏ tên Biên Thành. Cũng không phải hoàn toàn không ai, chẳng hạn những người đi làm nhiệm vụ, hay Huyết Ảnh đang tức giận nhìn chằm chằm vào Pháo Thiên Minh. Chưa kể, cùng xuất hiện với Pháo Thiên Minh tại trạm dịch còn có Lãnh Nhược Tuyết, đó là chuyện bình thường. Đại sư huynh Nga Mi Tử Phi Tử, cùng với Tiểu Nhị tiếp viện.
"Tiểu Nhị, sao ngươi cũng tới đây?" Pháo Thiên Minh ngạc nhiên hỏi.
"Chỉ ngươi được đến, ta thì không được đến. Ngươi kỳ thị đấy à." Tiểu Nhị bí mật nói nhỏ: "Ta nhận nhiệm vụ đến đây giết một NPC. Theo ta đoán, bọn họ cũng vậy."
"NPC nào?"
"Trang chủ Vạn Mã đường Mã Không Quần. Nhưng bây giờ không biết hắn ở đâu, ngươi có biết đi hỏi ở đâu không?"
"Muốn tìm hiểu thì tất nhiên phải đến nơi sầm uất nhất để hỏi thăm, ví dụ như Vô Danh cư mà chúng ta đang ở."
Vô Danh Cư có lẽ là tòa nhà lớn nhất ở Biên Thành, chiếm diện tích rất lớn. Ba người Pháo Thiên Minh vào trong quán, bên ngoài là những chiếc bàn ghế sạch sẽ, thực khách đông đúc, có vài tiểu nhị hầu hạ bên cạnh. Phía trong còn có mười tám cánh cửa gỗ. Pháo Thiên Minh liếc mắt nhìn quanh rồi vui vẻ chào: "Tiểu Hắc! Quả nhiên gặp ngươi ở đây rồi."
Tiểu Hắc vẫn giữ tư thế như cũ, tay trái đặt trên chuôi đao, tay phải ăn mì. Nghe thấy chào mà không thèm ngẩng đầu lên, không ngờ Pháo Thiên Minh lại không khách khí ngồi thẳng xuống bàn và nói: "Giới thiệu nhé, đây là Tiểu Hắc. Tiểu Hắc đây là Tiểu Nhị, vị này là Vụ Trung Hoa."
Tiểu Hắc thở dài, buông đũa xuống hỏi: "Ông chủ, chẳng lẽ ngươi thiếu người ghê lắm à?"
"Cũng tạm ổn! Sao vậy?"
"Nếu không thiếu người lắm, sao ngươi lại háo hức chạy tới đây tìm ta như vậy chứ?"
"Tiền lương của ngươi thấp, dễ dùng." Pháo Thiên Minh nói xong, khuôn mặt Tiểu Hắc càng thêm u ám. Pháo Thiên Minh bổ sung: "Ngươi không biết đâu, mấy hôm trước có lão hòa thượng đến quán rượu gây sự đập phá quán rượu, trong quán không có ai che chở được. Cho nên ta rất nhớ ngươi."
Tiểu Hắc bị lời này nghẹn họng, rất lâu sau vẫn không nói nên lời. Nhưng Vụ Trung Hoa thì đồng tình: "Hóa ra ngươi là tiểu nhị ở ở quán rượu của hắn? Thấy ngươi chạy xa thế này, chắc chắn là bị hắn bóc lột khổ sở lắm nhỉ. Thật ra ngươi chỉ cần thay đổi công việc ở nơi khác là được rồi, ngươi là NPC chứ không phải như người chơi chúng ta có thể đi xe ngựa. Từ Hàng Châu đến đây ít nhất cũng mất ba ngày đường nhỉ. Ngươi không phải Anh Hùng môn không thể cưỡi ngựa, chắc hẳn rất vất vả phải không? Hay là bây giờ ta đưa ngươi về, ta sẽ giúp ngươi tìm việc khác. Ta đã thấy hắn không phải người tốt rồi, đã lừa ta hai lần rồi còn muốn lừa ta tiếp..."
Tiểu Hắc im lặng nhìn Pháo Thiên Minh rồi nói: "Cô ấy còn tốt hơn ngươi."
"Ngươi thật không có lương tâm..."
"Ông chủ, ngươi đến thật à?" Diệp Khai từ cửa bước vào, cười vui vẻ chào Pháo Thiên Minh. Sau đó hắn nhìn sang Tiểu Hắc hỏi: "Có thể mời ta chén rượu không?"
"Ngươi muốn ta mời ngươi rượu à? Tại sao?" Giọng nói của Tiểu Hắc đột nhiên thay đổi, trở nên rất chậm rãi, dường như mỗi chữ đều cân nhắc kỹ lưỡng trước khi nói ra, bởi vì bất cứ điều gì nói ra từ miệng hắn, hắn đều chịu hoàn toàn trách nhiệm.
"Ngươi có chịu không?"
"Không chịu!" Tiểu Hắc suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
"Nhỏ mọn thế à? Tiểu nhị mang mười cân rượu ngon thượng hạng ra đây. Ta mời thì được chứ?"
Diệp Khai cười khổ nói: "Ông chủ, ngươi chạy đến đây làm gì thế?"
Tiểu Hắc im lặng đứng dậy định bỏ đi, Pháo Thiên Minh vội kéo vai giữ lại nói: "Hiếm khi gặp mặt, cổ ngữ có câu: Có bằng hữu từ phương xa đến, nên hâm bầu rượu nóng."
Tiểu Nhị nghi hoặc hỏi: "Ai nói câu đó vậy?"
"Hình như là Luận Tử nói."
"Là câu nói trong Luận Ngữ của Khổng Tử..." Vụ Trung Hoa vừa giải thích cho Pháo Thiên Minh, vừa nhận ra mình nói sai, lập tức im lặng ngẩn ngơ.
"Ha ha! Tiểu cô nương thật dễ thương. Vị huynh đài này, ta mời ngươi uống rượu nhé?" Một thiếu niên áo tím đi tới hỏi Diệp Khai. Eo của hắn rất nhỏ, vai lại rất rộng, trên bội kiếm đính đá quý lấp lánh, cán kiếm màu tím đỏ hợp với màu áo của hắn.
"Thôi khỏi." Diệp Khai mỉm cười từ chối.
"Ngươi có biết ta là ai không?"
"Không rõ lắm, ta còn không chắc ngươi có phải là người không nữa."
Thiếu niên tím tức giận, định rút kiếm nhưng phát hiện kiếm của Pháo Thiên Minh đã đặt lên cổ mình. Pháo Thiên Minh rút kiếm về nói: "Xin lỗi nhé, người ta không nói chuyện với ngươi." Rồi quay sang nói với Tiểu Nhị: "Võ công bên này thật rác rưởi. Nhiệm vụ của ngươi rất có hy vọng thành công."