Tầng sáu đã không còn ai, quái vật tầng này cấp 60 như kiến, một đội bình thường không thể chống nổi. Đến tầng tám, mọi người đều gặp áp lực, không tiến sâu thêm. Quái vật ở đây gọi là Tần Vương Hộ Vệ, cấp 70, ra tay đều là võ công cao cấp cấp 1, nội lực trung cấp, khinh công thường thường. Mọi người giết đến bình đài ở giữa, theo chỉ dẫn của Pháo Thiên Minh bao vây chém giết. Quái xung quanh nhanh chóng bị dọn sạch, Pháo Thiên Minh ra hiệu bằng mắt, Đường Đường vung tay, 36 con từ xa lao tới, sau đó lại vung tay thêm 36 con nữa.
Mọi người vui mừng, võ công cao cấp tới đằng sau lên cấp rất khó khăn, buộc phải treo khinh công rượt đuổi đánh. Dùng ám khí cơ bản kéo quái thì phải thay đổi vũ khí rắc rối, ném một lần phải đợi 5 giây mới ném lại được, lại khó trúng. Ám khí chính xác như Hắc Bạch Tử của Kiếm Cầm, một lần 361 viên, không thể cắt giảm, một hộp chiếm một ô đồ. Hát Bất Túy nói: "Chử Trà đúng là huynh đệ! Đường Đường đúng không? Chiêu thức của ngươi chắc là kỹ năng phải không? Rảnh rang cứ dùng đi, đừng để ý chúng ta. Chúng ta chống đỡ được."
"Muội muội đã có bang phái hay chưa? Hay là đến Anh Hùng bang của chúng ta đi?" Ái Niếp Niếp bắt đầu lôi kéo người vào phe nhóm.
"Biến đi, đã là muội muội đương nhiên phải đến với bang chúng ta rồi." Xa gặp việc nhân đức không nhường nhịn ai.
Mỗi người một lời khen khiến Đường Đường mặt đổ tai hồng, thanh kinh nghiệm cũng tăng vùn vụt. Những quái vật này chỉ cần hai chiêu là xong. Ngoài ném phi đao ra, Đường Đường chỉ nghe tiếng vũ khí trang bị rơi xuống. Nhưng mọi người không ai để ý, cô phải cất tiếng nhắc: "Đồ đạc sẽ bị dọn sạch mất."
Vô Song Ngư suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thế này đi, bên ta có mười ba người, Đường Đường muội cố gắng một chút, còn lại mở bảy thành mười nội lực, Chử Trà mở tám thành. Chia hai ca, hai mươi phút đổi ca. Người nghỉ ngơi phụ trách nhặt đồ. Vũ khí trang bị theo nhu cầu mỗi người, không ai cần thì Chử Trà và Tinh Ảnh mang bán kho, lấy tiền. Quay lại mang theo phi đao."
"Sao lại là ta?" Pháo Thiên Minh và Tinh Ảnh cùng hỏi. Mọi người cười gian, hai người lập tức hiểu ra cúi đầu xuống.
"Rác rưởi, lại rác rưởi. Vẫn là rác rưởi." Tinh Ảnh lẩm bẩm khi ném đồ đi.
"Chết tiệt! Bộ trang bị cấp 60 cũng ném đi." Phích Lịch đảo mắt nhanh vớ lại, mọi người giận dữ nhìn Tinh Ảnh.
Tinh Ảnh khóc lóc: "Túi đồ của ta sắp đầy rồi."
Pháo Thiên Minh cười khì: "Túi đồ của ta còn rất rộng, ta lén lút ném đi, đồ ta giết chỉ cần dẫm lên là biến mất." Thế là việc sắp xếp đồ đạc không còn để hai tên này làm nữa.
Một ngày trôi qua... Mọi người đều tăng hai cấp theo tiến độ bình thường, Đường Đường cũng thu thập được nửa bộ trang bị cấp sáu mươi. Thấy gần đạt cấp sáu mươi, cô gửi tin nhắn cảm ơn Pháo Thiên Minh! Y vẫy tay cười cười, không để ý.
Thật ra đây là chuyện có lợi cho cả hai, không ai cần cảm ơn ai. Bởi nhờ Đường Đường mà hiệu quả luyện cấp tăng gấp đôi. Tốc độ này khiến mọi người hào hứng, đều buông bỏ việc đang làm. Đây là đội hình xa hoa hiếm thấy, lần sau muốn tụ họp chưa chắc đã được.
Một ngày, hai ngày, ba ngày...
"Bây giờ thấy quái là ta muốn nôn!" Pháo Thiên Minh phàn nàn.
"Vậy phải làm sao đây? Giải tán sẽ rất khó tụ tập lại lần nữa." Vô Song Ngư vừa cố nhịn nôn vừa nói.
"Ta sợ Đường Đường mệt mỏi." Tinh Ảnh phóng điện với Đường Đường.
Sau ba ngày, nụ cười của Đường Đường đã nhiều hơn rất nhiều. Mặc dù đã mặc nửa bộ trang phục của môn phái cấp 60, nhưng vẫn chưa hòa nhập được vào nhóm người này, cô có phần ngượng ngùng nói: "Ta cảm thấy như thế này rất tốt! Nhìn kinh nghiệm nhảy múa thật sự rất thích."
Hát Bất Túy lão đại lên tiếng: "Thế này nhé! Còn Chử Trà và Tinh Ảnh ở cấp 49, kéo bọn họ lên 50 rồi giải. Mỗi tháng chúng ta cố định 3 ngày luyện cấp tập thể như vậy, có được không?"
"Được!" Vụ Lý Hoa nói. Đừng thắc mắc, đây là quy tắc mọi người nhất trí gán cho cô, chỉ được nói một chữ.
"Đồng ý!" Mọi người biểu quyết. Đường Đường cũng không cố chấp nói tiếp: "Đồng ý... Vậy sau đó ta sẽ đi đâu?"
Tinh Ảnh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Muốn gây sự đi cùng Chử Trà, muốn tán gẫu với nữ nhân đi cùng Phượng Hoàng, muốn nói chuyện với nam nhân thì tìm Phích Lịch, Hát Bất Túy, muốn phiền muộn thì cùng Kiếm Cầm, muốn nghe người khác nói chuyện thì theo Vụ Lý Hoa, muốn học ngoại ngữ thì cùng Tiểu Nhị, muốn làm bóng đèn tìm Thương tâm... Muốn yêu đương thì đi cùng ta. He he!"
Đường Đường liếc nhìn Pháo Thiên Minh, Pháo Thiên Minh cũng liếc sang, tay run lên suýt đá vào chân Mã."Hay là ta sang chỗ Phượng Hoàng tỷ tỷ nhé!"
"Này! Ngươi có vận đào hoa đấy." Tin nhắn của Mã.
"Đào hoa kiếp!"
"Ha ha! Tốt cả tốt cả!"
Pháo Thiên Minh nhắn tin cho Xa: "Nhìn kỹ đó, đừng rỗi rãi dắt ta đi dạo trong quán rượu, ta sợ nhất ánh mắt hâm mộ."
Xa đọc tin nhắn rồi liếc mắt đưa tình với Pháo Thiên Minh, y thì không thế nào, chân thì Mã giật mạnh, đá về phía mặt Pháo Thiên Minh...
Cuối cùng Tinh Ảnh cũng lên đến cấp 50, Pháo Thiên Minh tham ô một bộ phận bộ đồ cấp 60 của Tinh Ảnh ghép thành một bộ, Tinh Ảnh siết nắm tay phản đối, Pháo Thiên Minh vẽ Thái Cực, Tinh Ảnh chuyển sang im lặng phản đối. Cuối cùng mọi người cũng có thể thoát khỏi hầm ngục tối tăm không ánh mặt trời...
Vừa ra khỏi Tần Vương lăng, đoàn người đã thấy vài người chơi vây quanh: "Đường Đường tỷ, nhờ các bằng hữu của tỷ dẫn chúng ta được không?"
"Trời ơi! Trang bị trên người Đường Đường tỷ đẹp quá!"
"..." Đám này là người chơi sau khi đi lên cấp 40, nhìn thấy cấp độ Đường Đường tăng như tên lửa trên bảng xếp hạng, tò mò hỏi han mới biết cô ấy cùng một nhóm cao thủ đỉnh cấp đi xuống tầng 5. Mấy người bàn bạc lại chạy tới, luyện cấp thì thôi, nhưng trang bị và tiền mới là mục đích của bọn chúng, bởi vì bọn chúng bóc lột quen rồi.
Mấy ngày qua, Vô Song Ngư đã nghe nói chuyện này, dù biết lỗi không phải do Đường Đường, mà do động cơ không trong sáng của đám kia, nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Cút đi! Nếu không sẽ giết cho về tận sư môn."
Pháo Thiên Minh là người trường phái hành động, Vô Song Ngư vừa dứt lời, y đã giết hai người. Đường Đường vội vàng ngăn cản: "Tất cả đều là người quen, tha cho bọn họ đi."
"Đường Đường!" Xa lên tiếng: "Rõ ràng những kẻ này chỉ nghe nói chuyện của cô rồi lại bám theo cọ cấp. Chơi đến 40 rồi bỏ đi luôn. Cần gì phải khách khí với bọn chúng?"
"Thật ra đó là lỗi của ta, ta không nên ham làm người tốt mà giữ bọn họ lại. Chúng ta đi thôi!"
"Chử Trà, ngươi là thằng lừa đảo... Tinh Ảnh?... đại sư huynh... Chử Trà, ngươi đã nói rồi mà." Cô nàng đa đen bất ngờ nhảy ra từ một góc, giọng điệu thay đổi liên tục.
"Ồ! Để ta giới thiệu! Tinh Ảnh thần tượng, đây là người hâm mộ của ngươi, Hắc Nữu."
Tinh Ảnh bối rối nhưng vẫn bắt tay Hắc Nữu. Pháo Thiên Minh nói: "Hắc Nữu này tìm ngươi có chuyện... Chúng ta đi trước đây!" Nói rồi bỏ mặc hai người.
Hắc Nữu cúi đầu nghịch vạt áo hỏi: "Đại sư huynh à?"
"Đúng rồi!" Tinh Ảnh toát mồ hôi.
"Muội tên Hắc Nữu!"
"Tên khốn kiếp kia nói với ta rồi."
"Khốn kiếp? Hắn cũng nói chàng là khốn kiếp đấy."
"Thật sao? Thằng nhãi này!" Tinh Ảnh cảm thấy cực kỳ khó chịu với cuộc trò chuyện vô nghĩa này.
"Chàng thích màu gì?"..."Chàng dùng kiếm nào?"..."Võ công của chàng là gì?"..."Làm đại sư huynh có mệt không?"..."Chàng luyện khinh công thế nào?"...