Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 98 - Chương 98: Uyên Ương Hồng Nhuận Tán

Chương 98: Uyên Ương Hồng Nhuận tán Chương 98: Uyên Ương Hồng Nhuận tán

"Bây giờ phải làm sao? Đinh Xuân Thu sắp ra rồi!"

"Không còn cách nào!" Pháo Thiên Minh lấy một cái bình lớn nói: "Đổ tất cả bốn mươi lăm loại độc dược vào đây, rồi sẽ có loại chúng ta cần."

"... Nhiều thuốc trộn lẫn như vậy, không sợ mất tác dụng sao?" Vụ Lý Hoa vừa hỏi vừa dùng muỗng nhỏ múc các loại độc từ các bình có số đổ vào bình lớn.

"Ai biết được chứ, nếu không một lúc nữa ngươi thử xem, may mắn thì nội lực tăng vọt lên 100 cấp, trực tiếp phá toái hư không cũng khó nói."

"Hừ!" Vụ Lý Hoa nhăn mũi về phía Pháo Thiên Minh.

Trong 45 cái bình có thuốc viên, thuốc nước, thuốc bột, sau khi pha chế thành một chất nhão nửa đặc nửa lỏng, phát ra mùi hôi thối nồng nặc.

"... Chỉ có kẻ ngốc mới ăn thứ này." Vụ Lý Hoa chia số chất đó ra làm hai bình nhỏ, cô với Pháo Thiên Minh mỗi người một bình.

"Khó nói lắm, lỡ mục tiêu của ngươi thích ăn kiểu này." Hệ thống nhắc đặt tên cho thuốc mới. Pháo Thiên Minh nói luôn: "Sữa bột Tam Lộc."

"Cái tên kém cỏi quá, của ta gọi là Uyên Ương Hồng Nhuận tán. Nghe hay không?"

"Còn không bằng gọi là dầu thần Ấn Độ."

"... Đi thôi!" Vụ Lý Hoa giậm mạnh lên chân Pháo Thiên Minh rồi đẩy cửa bước ra, rõ ràng cũng là người đã trải sự đời, ít nhất là lý thuyết. Hai người vừa bước ra thì thấy cửa trái cũng mở, một ông lão tóc bạc râu dài đi ra, Chân Hán Tử vội tiến lại gần nói: "Bái kiến sư phụ, mỗi lần sư phụ tu luyện là trẻ lại được mười tuổi..."

Đinh Xuân Thu gật đầu hỏi nghi ngờ: "Hai người kia là ai?"

"À! Họ nghe danh sư phụ nên ngưỡng mộ mà đến..." Chân Hán Tử vừa nói vừa tiến lại gần hơn.

"Không đúng! Sao trên người bọn họ lại có mùi độc dược, bắt lại rồi hãy nói." Nói xong, vạt áo vung lên, lao tới bắt Pháo Thiên Minh.

Pháo Thiên Minh lâm nguy không sợ, giơ tay lên hô: "Cẩn thận!" Đinh Xuân Thu giật mình quay đầu lại, một thanh độc kiếm xuyên ngực bay tới, vội vã lăn người né tránh nhưng vẫn bị đâm thủng bụng dưới. Pháo Thiên Minh cười khẩy nói: "A Tử! Thật ra sao chúng ta sao phải tự tàn sát lẫn nhau? Tiểu Hoa, chúng ta chuồn trước đã." Nói xong, kéo tay Vụ Lý Hoa chạy thục mạng.

BOSS cấp thấp cũng là BOSS, dù bị trọng thương nhưng vẫn rất nhanh nhẹn. Từ xa liên tiếp xuất chưởng, Chân Hán Tử chỉ cảm thấy một luồng gió tanh bay tới, ngực cực kỳ buồn nôn, vận bốn thành nội lực hộ thể. Chân Hán Tử vô cùng do dự, có vẻ nếu tăng thêm sức mạnh là sẽ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng dường như không thể thắng được. Trong lòng chửi Pháo Thiên Minh muôn vàn lần. Y sớm không nói, muộn không nói, nhất định phải đợi tới thời khắc then chốt mới lên tiếng, khiến bản thân vô cùng khó xử...

Pháo Thiên Minh và Vụ Lý Hoa chạy thoát khỏi sơn môn, Thiên Hạ và Tứ Hải chưa kịp hỏi đã thấy hai người lao ra như điên. Bởi vì Pháo Thiên Minh nói với Vụ Lý Hoa: "Tin ta đi, năm Pháo Thiên Minh cũng không đủ để người ta gọi món."

Tây Hạ đô thành, Đại Hạ châu...

Pháo Thiên Minh và Vụ Lý Hoa đang xếp hàng ứng tuyển người làm thuê cho hoàng cung, mỗi giờ một vàng, mỗi ngày ba giờ. Ở Khai Phong, hoàng cung Đại Lý cũng có tuyển dụng như vậy. Nam thường là vác nước chặt củi dưới giám sát của quản gia. Còn nữ thì giặt đồ, nấu cơm. Dù sao cũng là người làm thuê tạp dịch thôi. Mỗi ngày tuyển 50 nam nữ. Yêu cầu cũng không cao, chỉ cần nội lực trung cấp là được.

Sau khi khuyên bảo không hiệu quả, và bác bỏ đề nghị của Vụ Lý Hoa dùng tiền mua chuộc, Pháo Thiên Minh rút kiếm giết chết 5 người phía trước, cuối cùng lấy hai suất 49,50 mà ứng tuyển thành công.

"Bây giờ phải làm sao?" Vụ Lý Hoa hoàn toàn bỡ ngỡ.

"Trước tiên phải tìm ra mục tiêu của chúng ta, không phải ngươi được sắp xếp đi đun nước tắm sao? Lát nữa cứ cầm đuốc châm lửa đốt chung quanh. Nếu không xuất hiện, chúng ta sẽ nghĩ cách khác. Một khi xuất hiện, lập tức ẩn nấp rồi bàn kế hoạch.

Vụ Lý Hoa xúc động nói: "Trà Trà, đời này của ta... ta đời này..."

"Đời này cái gì?"

"Đời này ta chưa từng thấy người xấu xa như ngươi."

"... Lời khen của ngươi nghe thật khó chịu."

Pháo Thiên Minh và ba mươi người chơi nam bị một hoạn quan giám sát chặt củi, giọng cao vút cực kỳ khó nghe: "Dùng sức thêm vào, động tác chậm vậy, tối qua chắc thức khuya đọc tiểu thuyết hả?"

Sau một giờ, Pháo Thiên Minh thấy vẫn chưa có động tĩnh gì, đang định gửi tin hỏi thăm thì một hoạn quan vội vã chạy tới thì thầm vài câu với quản gia. Quản gia hắng giọng: "Cần một người đi kho đá mang đá, ai đi thì tiền công gấp đôi."

Pháo Thiên Minh và ba nam người chơi cùng giơ tay: "Ta!" Pháo Thiên Minh liếc mắt, đao bổ củi trong tay vung thành Thái Cực, một người chơi nam bên cạnh hóa thành ánh sáng trắng. Hai người kia lập tức hạ tay xuống.

"Thế thì ngươi!"

Pháo Thiên Minh đi theo hoạn quan tới kho đá, hoạn quan dặn: "Ngươi mang ba khối đá lớn tới chỗ Thiên Bình công chúa, ra khỏi kho rẽ trái. Có hai cung nữ đứng gác cửa là đúng." Nói xong bỏ đi.

Pháo Thiên Minh thấy khối đá to bằng nửa người, rút kiếm chặt nhỏ xuống bằng lòng bàn tay rồi thở hổn hển ra khỏi kho. Tới chỗ Thiên Bình công chúa, cung nữ thấy y cầm khối đá nhỏ bèn thắc mắc: "Sao đá hôm nay nhỏ thế?"

"Đây không phải đá bình thường, là đá trong đá, còn gọi là đá đá. Cô sờ thử xem có lạnh không?"

Cung nữ sờ theo lời nói: "Đúng là rất lạnh, đưa vào đi! Nhưng đừng vào trong bình phong, chỉ cần để ngoài thùng là được." Pháo Thiên Minh khinh thường trí thông minh NPC cấp thấp.

Đây là một căn phòng rộng lớn, ước chừng 300 m2, một tấm bình phong chia căn phòng thành hai phần trong ngoài. Pháo Thiên Minh chỉ thoáng thấy bên trong có hai nữ nhân đứng bên cửa sổ nói chuyện, nhưng nghe không rõ họ nói gì. Pháo Thiên Minh gửi tin nhắn: "Tiểu Hoa, phía ngươi thế nào rồi?"

"Ta... đang đun nước ngoài trời, muốn gây ra chút hỏa hoạn nhưng rất khó khăn. Ta đã đun ba nồi nước rồi... hu hu..."

"Vậy ta sẽ nghĩ cách." Mắt Pháo Thiên Minh quay một vòng, bước ra cửa và rút kiếm giết hai cung nữ, rồi tự đấm mình một quyền vào ngực đả thương: "Bắt thích khách!" Đây là câu học được từ phim ảnh.

Lời vừa dứt, một luồng gió thổi bay tấm bình phong, Pháo Thiên Minh nhìn kỹ thấy bên cạnh xuất hiện thêm một người phụ nữ trong trang phục cung đình."Thích khách ở đâu?" Pháo Thiên Minh nghe giọng nói dịu dàng, thấy dáng người mảnh mai uyển chuyển, chỉ có khuôn mặt che bằng một tấm khăn trắng nên không nhìn thấy dung nhan, nhưng biết là đã tìm đúng người.

"Hắn... Hắn... Hắn đánh ta bị thương rồi chạy mất."

"Nhìn rõ mặt không?"

"Không! Nhưng... nhưng hắn nói tên là Âu Dương Phong." Pháo Thiên Minh xem thử có thể lợi dụng người này để tiêu diệt kẻ thù lớn nhất của mình không.

"Âu Dương Phong trong Ngũ Tuyệt ư? Ngươi nói bậy!" Giọng điệu người phụ nữ mang theo sát khí.

"Ta không hề! Hắn nói là người Thổ Phiên quốc, Minh Vương, Quốc sư họ Cưu gì đó mời hắn đến." Pháo Thiên Minh liệt kê những NPC mà mình có hiềm khích, xem có may mắn không.

"Cưu Ma Trí? Tại sao hắn lại muốn giết ta? Hay là thăm dò võ công Tiêu Dao phái của ta?... Ngươi có nói sai không?"

"Không thể nào, chính là hắn!" Ánh mắt Pháo Thiên Minh lộ rõ vẻ chân thành.

"Tin rằng ngươi cũng không thể bịa đặt ra được." Nương nương đã tin được vài phần, bàn tay trái duỗi về phía Pháo Thiên Minh như muốn đỡ hắn đứng dậy.

Pháo Thiên Minh lập tức toát mồ hôi lạnh, từ khi Thái Cực kiếm biến mất, y nhìn rõ võ công của người khác hơn hẳn bình thường. Nhưng y lại không hiểu chiêu thức này là gì? Chỉ cảm nhận được sát khí ẩn giấu. Cho dù bản thân tránh thế nào cũng không thể tránh khỏi, huống hồ là đang bị thương. Y lập tức hiểu ra vị nương nương này đã động sát tâm, mắt thấy bộ trang bị cấp 50 của cũng sắp giã từ...

Bình Luận (0)
Comment