Editor: Kingofbattle.
Thiên Phong thành.
Đây là tòa chủ thành siêu cấp duy nhất Khu Đông Phương.
Giờ phút này, ở một góc cung điện nguy nga lộng lẫy, bầu không khí cực kỳ áp lực bao phủ khắp không gian thư phòng.
Thái tử Lâm Tuyên cung kính tiến lên, hai tay nâng Thiên Quyền Lệnh: "Phụ hoàng, hài nhi đã hoàn thành nhiệm vụ!"
"Ừ."
Một vị nam tử trung niên mặc hoàng bào khẽ vuốt càm, nam tử này có dung mạo bình thường, nhưng hai đầu lông mày không giận mà tự uy, ngữ khí trầm thấp, khí thế thượng vị giả ép cho thái tử không dám thở gấp.
Không có nhận lấy Thiên Quyền lệnh, hắn thản nhiên nói: "Cái lệnh bài này tạm thời giao do Tuyên nhi ngươi bảo quản."
"Đa tạ phụ hoàng! "
Lâm Tuyên không kìm được vui mừng.
Tay cầm Thiên Quyền lệnh, liền mang ý nghĩa Đông Phương Nhất Tâm chỉ có thể nghe lệnh của hắn, có thể tưởng tượng giá trị thế nào, hơn nữa theo hành vi của phụ hoàng, mang ý nghĩa trọng đại.
"Chỉ nói vậy thôi."
Đế vương Lâm Thượng dời mắt sang Đông Phương Nhất Tâm đứng sau Lâm Tuyên, ngữ khí chậm rãi: "Tại sao lại mấy lần âm thầm trợ giúp Kiếm Sĩ Hắc Ám?"
"Có thể là lý do gì, ngươi không biết sao?" Đông Phương Nhất Tâm thu lại tâm tính thường ngày, giọng nói bình tĩnh.
"Trẫm biết rõ ngươi rất bất mãn với trẫm, nhưng ngươi phải hiểu được, trẫm thân là đế vương vương triều, làm chủ một quốc gia, thân bất do kỷ......"
"Bớt nói lời vô nghĩa."
Đông Phương Nhất Tâm chẳng màng, nói thẳng: "Tất cả hành động Quang Minh Giáo Đình, ngươi không biết?"
"Tự nhiên những thứ này không thoát được mắt trẫm, cũng cảm thấy khinh thường, nhưng giữa thế lực với nhau tồn tại vô số tầng quan hệ, rút giây động rừng, mặc dù trẫm là đế vương, cũng không thể tùy tiện động thủ với bọn hắn."
"Nói trắng ra là, chẳng phải sợ lợi ích bản thân bị tổn hại." Đông Phương Nhất Tâm nhíu mày: "Ngươi muốn một tràng thanh trừ mà không bị tổn hao chút gì, có thể ư?"
Trong mắt Lâm Thượng lộ ra một tia ý lạnh, thái độ dần mất kiên nhẫn: "Từ lúc nào ngươi lại trở nên lo nước thương dân như thế?"
"Không nói chuyện quốc sự làm gì, Kiếm Các từ thịnh vượng đến suy bại, đều là do ngươi ban tặng!" giọng nói Đông Phương Nhất Tâm hững hờ: "Ngươi bảo ta mặc kệ?"
"Đã đủ rồi! "
Lâm Thượng giận tím mặt, vỗ bàn, quát lớn: "Lui xuống mà hối lỗi!"
"Nếu không phải lúc xưa thề độc, ta đã sớm trảm đầu ngươi !"
Nắm chặt nắm đấm, Đông Phương Nhất Tâm thở sâu, quay người rời đi.
"Ha ha ha......"
Lâm Thượng giận quá hóa cười, lơ đễnh nói: "Đáng tiếc đời này ngươi khó có khả năng làm được, hơn nữa, nói cho ngươi biết một tin tức tốt, trẫm quyết định lại để cho Tuyên nhi lấy ngươi làm vợ!"
"BOANG..."
Một giây sau, lợi kiếm ra vỏ, kiếm ý sắc bén bao trùm lấy thư phòng, chưa ra chiêu, trên vách tường đã xuất hiện vô số vết kiếm nhìn thấy mà giật mình, hơn nữa càng ngày càng nhiều.
"Phụ hoàng nói, lập tức lui ra, không được phá hư một bông hoa một cọng cỏ trong hoàng cung! " Lâm Tuyên hãi hùng khiếp vía, quyết đoán lấy ra Thiên Quyền Lệnh.
Thực lực Kiếm Thần xác thực mạnh mẽ, nhưng lực lượng Thệ Ước, đủ để gắt gao áp chế nàng, một khi sinh ra lòng mưu phản, nhất định bị thiên lôi đánh chết.
Đông Phương Nhất Tâm mặt không biểu tình, ánh mắt lạnh như băng đảo qua hai cha con bọn hắn, chỉ có thể thu kiếm.
......
Khi Đông Phương Nhất Tâm rời khỏi thư phòng, bầu không khí lại an tĩnh.
"Phụ hoàng xin bớt giận." Lâm Tuyên tiến lên châm trà.
"Tuyên nhi, ngươi thấy thế nào?" Lâm Thượng dùng ngón tay gõ thành ghế, trầm giọng nói: "Tuy là Kiếm Thần đã sống vài vạn năm, nhưng thực lực đã sắp đột phá phía trên Thần cấp, tuổi thọ chân thật không thể đo lường được, hơn nữa dung mạo kia có thể nói là tuyệt sắc, sở dĩ bất hiện sơn bất lộ thủy, chẳng qua là ngày thường không thích trang điểm mà thôi, cho ngươi lấy nàng, cũng không ủy khuất."
Lâm Tuyên kinh hỉ: "Phụ hoàng, ngài thật cho ta lấy Kiếm Thần làm vợ?"
Hắn vốn tưởng rằng phụ hoàng chỉ nói đùa mà thôi.
Thực lực đối phương thế nhưng là Kiếm Thần mạnh nhất trong các đời Kiếm Các, hơn nữa dung mạo đỉnh cấp, lại khiến hắn tràn ngập dục vọng chinh phục, nói không muốn lấy nàng, nhất định là giả dối.
"Như thế nào, Tuyên nhi, ngươi không muốn?" Lâm Thượng trêu ghẹo.
"Nguyện ý, nguyện ý! "
"Rất tốt! "
Ánh mắt Lâm Thượng nhìn qua thái tử lộ ra ý vị thâm trường, khóe miệng nở một nụ cười mỉm: "Thời gian này......cứ chờ sau khi sự kiện đấu võ......"
......
Giải quyết sạch Ma Hóa Hào Trư, Giang Hàn nhặt lên kim tệ dưới đất, sau đó mau chóng tìm được chỗ quái sinh ra.
Quả thật, hắn có thể lợi dụng năng lực phi hành từ trên cao nhìn xuống, nhưng mà Thương Thúy Sâm Lâm có quá nhiều cây cối, tầm mắt bị vật che chắn, muốn tìm kiếm thì rất phiền toái, ngược lại hiệu suất không bằng đi dưới mặt đất.
"Bá! "
Ngay khi đang càn quét Ma Hóa Hào Trư, bên người Giang Hàn đột nhiên nhấc lên gió mát.
Quay đầu nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào Ralph một thân áo lam đã đi tới bên cạnh mình.
"Ngươi thật muốn quyết đấu một trận cùng thái tử mà không muốn người ngoài tham dự?" Ralph nhíu mày.
Suy đi nghĩ lại, hắn vẫn cảm thấy hành vi của Giang Hàn có chút không ổn.
"Không sai. "
"Nhưng ta luôn có cảm giác tiểu quỷ ngươi đang âm mưu gì đó?" Ralph dùng ánh mắt hồ nghi nhìn qua Giang Hàn.
Chủ động đặt chính mình vào trong hiểm cảnh, không quá giống tác phong tiểu tử này.
"Làm sao lại thế, ta có thể dùng tánh mạng bản thân đảm bảo, tất cả cũng là vì cứu giúp Kiếm Thần, cũng là vì hoàn thành tâm nguyện Đông Phương tiền bối!" Mình hoài nghi không có chứng cớ, lời nói Giang Hàn dõng dạc, trên người bắn ra khí khái nghĩa bạc vân thiên: "Thực lực Kiếm Thần khủng bố, nếu có thể phản bội phe Quang Minh, thì là chuyện cực tốt đối với phe Hắc Ám, Nhất Giang Hàn Thủy ta thân là một phần tử phe Hắc Ám, tự nhiên phải hy sinh vì nghĩa!"
Giờ này khắc này, hắn phải ngầm thừa nhận, bản thân đầy chính nghĩa.
"Tốt! Tốt! Tốt! "
Nghe vậy, Ralph liên tục tán thưởng ba tiếng, suýt nữa lệ rơi đầy mặt: "Tư tưởng giác ngộ của ngươi rất cao, quả thật là may mắn cho phe Hắc Ám!"
Dưới tình huống không biết đối phương có âm mưu quỷ kế gì, nếu nghe phải lời này, nói thật, hắn khóc vì mừng!
"Vậy ngài nói một chút, ngài chuẩn bị kế hoạch ra sao." Sau khi biểu đạt hết tấm chân tình, Giang Hàn hiếu kỳ hỏi.
"Ở ba ngày sau, khu Đông Phương sẽ tổ chức một tràng sự kiện luận võ long trọng." Ralph giải thích nói: "Quán quân trong sự kiện luận võ, có thể thỉnh cầu đế vương Vương Triều Thiên Phong một yêu cầu, chỉ cần không quá phận, đế vương sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi."
"? ? ? "
Lời nói này tương đối ngắn gọn, ngắn đến mức Giang Hàn có thể tùy tiện hiểu được kế hoạch của Ralph.
"Ngươi......nghiêm túc sao? " Giang Hàn dở khóc dở cười.
Thông qua phương thức thỉnh cầu đế vương, giúp mình tiến hành chiến đấu cùng thái tử không bị người ngoài quấy nhiễu?
Hành động như vậy, chẳng khác gì tìm chết!
"Đương nhiên!"
Ralph gật đầu: "Ngươi yên tâm, ngươi nói ra thỉnh cầu là được quy tắc bảo hộ, nếu như đế vương có thể làm được, thì không thể từ chối."
Ví dụ như muốn đế vương tự sát, hoặc mời đế vương giết người nào đó, tự nhiên hành động như vậy sẽ không được quy tắc tán thành, nhưng chỉ là muốn cầu quyết chiến 1 vs 1 với thái tử, đối với đế vương mà nói, thuộc về phạm vi có thể thực hiện.
"Trước mặt mọi người, bắt ta gặp đế vương Vương Triều Thiên Phong, chẳng phải tìm chết hay sao?" Giang Hàn nói ra băn khoăn.
"Ta có biện pháp giúp ngươi ngụy trang trong thời gian ngắn, về phần vấn đề an toàn, ngươi có thể thêm vào trong yêu cầu, bất luận ai thắng ai thua, song phương đều không thể ngăn cản người kia rời đi trong vòng mấy tiếng." Ralph làm ra bổ sung, sau đó do dự nhắc nhở: "Yêu cầu như vậy, chưa hẳn được quy tắc công nhận, chẳng qua là......"
Nói đến đây, hắn chợt im bặt.
"Chẳng qua là đây là cơ hội duy nhất quyết đấu cùng thái tử, ta không có lựa chọn khác?" Giang Hàn nói chen vào.
"Ừ. "
"......"
Giang Hàn lâm vào trầm mặc.
Nói thật, chuyện này không giống trong tưởng tượng của hắn, hơn nữa......
"Sự kiện luận võ này là ngươi âm thầm làm ra, hay là tiến hành theo kế hoạch định sẵn?" Giang Hàn hỏi.
"Là cái sau."
Ralph nói chi tiết: "Ta chỉ có thể phụ trách ngụy trang giúp ngươi thành dân bản địa, từ đó thu hoạch được quyền ghi danh."
"Vậy cũng vừa khéo!" Giang Hàn cười lạnh, lập tức nhìn thấu chân tướng: "Đây là muốn chơi tiết mục gậy ông đập lưng ông, mượn đao giết người...! "
......