Editor: Kingofbattle.
"Xin chào quý khách, hoan nghênh ghé thăm!"
Người phục vụ lễ phép bước tới hỏi thăm: "Tôi có thể giúp gì cho ngài?"
"Gọi Giám định sư tốt nhất của các ngươi ra đây, ta muốn làm một vụ làm ăn lớn!" Giang Hàn giả mạo thành Lưu Hải tùy tiện nói ra.
"Vâng!"
Người phục vụ gật đầu, sau đó bước đi.
......
Rất trùng hợp, Giang Hàn lại được mời đến gian phòng Tây Môn Bác.
Không bao lâu, chính chủ đẩy cửa tiến vào.
"Tiểu tử, lâu......đợi lâu! " Tây Môn Bác mỉm cười tiến vào, khi nhìn thấy bảng thuộc tính của Lưu Hải, sắc mặt có chút ngưng trọng, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, tâm tình khiếp sợ khó có thể áp chế.
Đây là quái thai ở chỗ nào?
Nhân cảnh tầng sáu hơn hai vạn công kích, quả thực còn biến thái hơn gã Nhất Giang Hàn Thủy kia!
"Tây Môn tiền bối, hôm nay tới đây, ta có một chuyện muốn nhờ." Giang Hàn nói thẳng.
Tây Môn Bác chỉ là Địa cảnh tầng một, hắn cũng không sợ đối phương nhìn ra sơ hở, cho nên không cần khẩn trương.
Nghe vậy, Tây Môn Bác nở nụ cười hiền lành: "Tiểu hữu cứ nói đừng ngại, nếu có thể giúp được, nhất định sẽ không từ chối!"
"Tốt lắm, vãn bối sẽ nói thẳng." Giang Hàn thở sâu, trầm giọng nói: "Vãn bối đang rất thiếu thốn, ta muốn mượn chút nguyên thạch từ Tụ Bảo Bồn!"
Đây là lần đầu Lưu Hải hắn vay mượn tiền người khác, kỳ thật rất xấu hổ.
Không biết tại sao gần đây buôn bán khó khăn, sa sút.
Tây Môn Bác: "? ? ? "
Lại vay mượn nguyên thạch ?
Có lầm hay không, gần cùng một ngày, lại gặp hai người?
Từ lúc nào phòng đấu giá chúng ta chuyển nghề thành cho vay ?
Vô số câu hỏi xuất hiện trong đầu Tây Môn Bác, nhưng mà không có ai giải đáp giúp hắn.
"Tây Môn tiền bối, không được sao?" Giang Hàn vẫy vẫy tay, đứng dậy cười nói: "Không sao, ta đi chỗ khác vay thử, chắc chắn sẽ có người đồng ý cho Lưu Hải ta vài phần mặt mũi."
Lưu Hải hắn chính là một thành viên của Táng Thiên Tiên Minh, thiên tư tung hoành, tài hoa hơn người, cũng không sợ không ai cho vay cho mình.
(Táng Thiên Tiên Minh: tên này được Giang Hàn nhắc lúc đặt tên công hội ở trong thế giới giả tạo)
Chẳng qua là cơ duyên cực lớn bày ra trước mặt Tây Môn Bác, vậy mà đối phương không biết tranh thủ, hắn thực cảm thấy tiếc hận thay đối phương.
"Tiểu tử ngươi đúng là xem thường phòng đấu giá Tụ Bảo Bồn chúng ta." Tây Môn Bác vội vàng đứng dậy ngăn cản, hùng hồn nói: "Chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi, bởi vì hôm nay trừ ngươi ra, còn có một người cũng chạy tới chỗ chúng ta xin vay tiền."
Một ngày gặp hai vị thiên tài tuyệt thế, cũng đều muốn vay, nếu hắn không cảm thấy chuyện này kỳ quái, đó mới gọi lạ lùng.
"Ah? "
Giang Hàn kinh ngạc: "Hắn là ai? "
"Tên của hắn làNhất Giang Hàn Thủy." Tây Môn Bác nói thẳng.
"Cái gì? !"
Con ngươi trong mắt Giang Hàn đột nhiên co lại, cả kinh nói: "Ngay cả hắn cũng tới?"
Nhất Giang Hàn Thủy!
Đó là một vị nam tử cực kỳ đẹp trai, uy phong lẫm lẫm, dáng vẻ đường đường, từng bắt được 900 triệu trái tim thiếu nữ ở địa cầu, nổi danh cùng Lưu Hải hắn, được gọi là Táng Thiên Song Hùng.
Nếu như ngay cả hắn cũng tới phòng đấu giá này......
Như vậy, chuyện này sẽ chẳng hề đơn giản.
"Tiểu hữu cũng biết Nhất Giang Hàn Thủy?" Tây Môn Bác nhìn ra mánh khóe.
Hai vị yêu nghiệt này có tiềm lực ngang nhau, đều tới Thiên Huyền Đại Lục rèn luyện, quan hệ giữa hai người, người ngoài khó có thể đoán được, nhưng có thể khẳng định là, quan hệ rất sâu.
Giang Hàn nhíu mày, nghiêm mặt nói: "Đâu chỉ nhận thức, hắn ở trong gia tộc ta......Khục, không nói chuyện này…., Tây Môn tiền bối, có nguyện ý cho mượn hay không, kính xin nói thẳng!"
"Cho!"
Tây Môn Bác trịnh trọng đáp: "Ngươi muốn mượn bao nhiêu?"
Tây Môn Bác hắn cũng không phải người mù, tự nhiên có thể thấy được quan hệ giữa Nhất Giang Hàn Thủy cùng Lưu Hải là không phải cừu hận, nhưng tuyệt đối là quan hệ cạnh tranh các loại.
Bây giờ, hắn đã cho Nhất Giang Hàn Thủy vay, nếu bỏ mặc Lưu Hải, rất dễ dàng đắc tội đối phương.
"Hắn mượn bao nhiêu, ta muốn gấp đôi! " Giang Hàn nghiêm túc nói: "Không biết Tây Môn tiền bối có cho vay hay không?"
Nợ nhiều không sợ đè người.
3000 nguyên thạch hạ phẩm, sao đủ nhét kẽ răng?
Vay quá ít, căn bản khó phát huy tác dụng.
"......Tốt! "
Tây Môn Bác cắn răng đồng ý.
6000 nguyên thạch hạ phẩm, đặt ở trước mặt gia tộc đứng đầu thì không đáng nhắc tới, hiếm có cơ hội đụng trúng thiên tài, không nắm lấy cơ hội, thì có chút ngu dại.
Về sau, hai người ký tên vào hợp đồng, Giang Hàn ghi lại hai chữ "Lưu Hải" trên thẻ tre, nét chữ rồng bay phượng múa đầy cứng cáp.
Hợp đồng xong suôi, Giang Hàn xách 6000 nguyên thạch hạ phẩm rời đi trong vui vẻ.
Lần này, hắn cũng không ở lại Bạch Nguyệt Thành, mà rời bỏ nơi làm ăn lỗ lã khiến hắn đau lòng, tiến về thành trì lớn hơn trên bản đồ.
Trên đường, hắn tình cờ gặp một vị cường giả Địa cảnh tầng hai, thông qua vài câu xã giao, đạt được tin tức liên quan.
"Huynh đệ, xin hỏi dùng cách gì mới có thể rời khỏi Thiên Huyền Đại Lục?"
"Cút ngay, ta không rảnh quan tâm ngươi!"
"Đấu kỹ Địa cấp hạ phẩm, Thần Uy Vạn Lý! "
"Hảo hán xin tha mạng, thực lực đạt tới Địa cảnh, chỉ cần tới Thiên Dương Thành, sau đó giao nộp 1000 khối nguyên thạch hạ phẩm ở điểm Không Gian Truyền Tống, là có thể lựa chọn rời khỏi."
......
Cuối cùng, sau khi hai bên đã có buổi trò chuyện thân mật, thậm chí vì biểu đạt lòng áy náy, người kia còn lấy ra rất nhiều nguyên thạch bồi tặng, khiến cho Giang Hàn không khỏi không cảm khái dân bản địa trên Thiên Huyền Đại Lục rất có tố chất.
Vừa hấp thu nguyên thạch, vừa chạy tới Thiên Dương Thành, Giang Hàn âm thầm mưu đồ chuyện tiếp theo.
"Chẳng biết khi nào bị truy sát, phải mau chóng rời khỏi!"
Vì muốn chạy nhanh hơn, hắn còn thử triệu hoán Gia Giai Giai, nhưng mà vô ích.
"Đinh!"
Hệ thống nhắc nhở: xin chú ý, tọa kỵ【 Kỳ Lân Thần Thánh· Gia Giai Giai】của ngài lâm vào ngủ say, tạm thời không thể rời khỏi không gian tọa kỵ!
Có lẽ nguyên nhân bởi vì tiến vào thế giới chân thật, cho nên trạng thái của Gia Giai Giai cũng giống Tiểu Bạch, lâm vào ngủ say, không thể nào đáp lại.
Đối với chuyện này, Giang Hàn chỉ có thể chấp nhận.
"Đinh!"
Hệ thống nhắc nhở: ngài tiến vào bản đồ【 Thiên Dương Thành】!
Dùng tốc độ hiện tại của Giang Hàn, hao phí khoảng thời gian hai ngày, rốt cục đã tới đích.
Đây là tòa thành lớn nhất trên Thiên Huyền Đại Lục, Thiên Dương Thành chiếm diện tích cực lớn, liếc nhìn không thấy bờ, trong thành phồn hoa náo nhiệt, ngựa xe như nước, kiến trúc xa hoa tráng lệ.
Vẫn là cần nghĩ cách kiếm thêm nguyên thạch!
Tiến vào trong thành, Giang Hàn bước thẳng tới địa điểm cao cấp gần đó.
Thân là một trong Táng Thiên Song Hùng, lại nghèo mạt rệp!
"Oanh"
Nhưng mà, Giang Hàn còn chưa kịp tiến vào, đột nhiên giữa trời truyền tới tiếng đinh tai nhức óc.
"! ! ! ! "
Sắc mặt Giang Hàn nghiêm nghị, quay đầu nhìn về phương xa, chỉ thấy không trung xuất hiện dị tượng, ánh lửa cuộn trào, một viên thiên thạch cực lớn màu đỏ từ trên trời giáng xuống, va chạm với không khí bắn ra ra hỏa diễm, tạo nên từng vòng gợn sóng, sóng khí cuồn cuộn dâng trào, phá tan tầng mấy, cảnh tượng rung động khiến người ta sợ hãi.
Tình huống như thế nào?
Nhanh như vậy đã đuổi tới?
Nhìn qua một màn trước mắt, trái tim Giang Hàn co thắt lại.
"Bành! ! ! "
Thiên thạch rơi xuống cực nhanh, nặng nề đập xuống một chỗ khá xa, nhấc lên bụi bậm bay đầy trời, khiến cho cả tòa Thiên Dương Thành đều bị rung động lắc lư.
"Đinh!"
Hệ thống nhắc nhở: thiên thạch không biết rơi xuống, mang theo lực lượng khiến cho cảnh vật chung quanh dị biến, thiên thạch cuốn theo rất nhiều bảo vật, nguy hiểm luôn đi kèm với cơ duyên, thu hút nhà mạo hiểm tiến vào!
"Đinh!"
Hệ thống nhắc nhở: xin chú ý, sân bãi đặc thù《 Trung Tâm Thiên Thạch》 ở Thiên Huyền Đại Lục đã mở ra!
......
Trung Tâm Thiên Thạch?
Đây là cái gì, mở ra một phó bản kỳ lạ?
Xác nhận không phải người đuổi giết mình, Giang Hàn thoáng yên lòng, do dự một chút, quyết định tới chỗ Trung Tâm Thiên Thạch nhìn một chút.
Thiên thạch mang theo rất nhiều bảo vật!
Hệ thống cho ra nhắc nhở đủ chi tiết, cho nên hắn suy nghĩ, mình nên tranh thủ cơ hội.
Hơn nữa dựa theo những gì trước mắt, muốn vay nguyên thạch cũng chẳng dễ, không phải ai cũng dễ nói chuyện giống như Tây Môn Bác, cần hao phí không ít thời gian để đào hố.
Lui một bước, cho dù không mò được thứ gì tốt ở Trung Tâm Thiên Thạch, có lẽ hành hiệp trượng nghĩa còn kiếm tiền nhanh hơn đi vay.
"Ai! "
Quay đầu nhìn khách sạn trước mắt, Giang Hàn nhẹ giọng thở dài.
Hắn cảm thấy tiếc nuối cho ông chủ khách sạn.
Chỉ sợ đối phương không ngờ, trong lúc vô tình, hắn lại mất đi một cọc đại cơ duyên!