Editor: Kingofbattle.
"Đa tạ Hàn Thủy đại ca! "
Lời này vừa thốt ra, hảo cảm của Lôi Hạo dành cho Giang Hàn liền tăng vọt.
Nếu như tiềm lực đối phương không lớn, trái lại hắn cũng không có hứng thú bắt chuyện, nhưng mà thành tựu sau này của người nam nhân trước mắt này rất khó tưởng tượng, ăn nói khác thường, đáng giá kết giao.
Thiên tài!
Đây tuyệt đối là một vị thiên tài!
Tái ông mất ngựa(1) làm sao biết không phải là phúc, nếu như sư phụ biết mình kết giao với một vị thiên tài như này ở Thiên Huyền Đại Lục, nhất định sẽ rất vui mừng?
"Không cần phải khách khí." Trên mặt Giang Hàn nở nụ cười ấm áp.
Về sau, hai người trò chuyện một hồi, dần tiến vào Trung Tâm Thiên Thạch.
"Bên trong thiên thạch có dấu hiệu sinh mạng?"
Thông qua trò chuyện đủ thứ trên trời dưới đất cùng Lôi Hạo, Giang Hàn đã có chút hiểu rõ về lai lịch thiên thạch.
Cái khối thiên thạch vũ trụ này rơi xuống Thiên Huyền Đại Lục, cũng không phải là ngẫu nhiên, chủ yếu là bởi vì nguyên khí trên Thiên Huyền Đại Lục rất mỏng manh, vị trí không ai ngờ đến, đồng dạng thực lực võ giả rất yếu, đối với sinh mệnh bên trong thiên thạch mà nói, rơi xuống chỗ đây tương đối an toàn, không dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Sư phụ ta nói như vậy." Lôi Hạo gật đầu tiếp tục nói: "Sinh mệnh bên trong thiên thạch còn chưa xuất thế, sư phụ ta đang canh giữ bên cạnh thiên thạch, ý đồ muốn đoạt lấy bảo vật cùng sinh mệnh bên trong."
"Thì ra là thế."
Giang Hàn gật đầu, có chút tiếc nuối.
Người ta đang canh giữ bên cạnh thiên thạch, đoán chừng hắn không có cơ hội kiếm chác rồi.
Nghĩ đến đây, hắn quyết định từ biệt Lôi Hạo.
"Hàn thủy đại ca, ngươi không gặp sư phụ ta sao." Lôi Hạo cảm thấy tiếc hận.
Đối phương có tư chất rất đáng sợ, nếu như sư phụ nhìn thấy, nhất định sẽ sinh ra lòng yêu tài, nói không chừng sẽ có thêm một vị sư đệ.
"Không được. " Giang Hàn lắc đầu cười nói: "Có cơ hội sẽ gặp lại."
Cái tên Nhất Giang Hàn Thủy xuất hiện ở Thiên Huyền Đại Lục cũng chẳng sao, nhưng nếu gia nhập thế lực lớn nào đó, như vậy rất khó che giấu.
Phải biết rằng, kẻ địch của hắn có liên quan tới Tháp Thí Luyện, mà Tháp Thí Luyện tuyệt không phải chỉ có ở Thiên Huyền Đại Lục, suy nghĩ qua một lần, đúng là bởi vì cái nơi nhỏ bé như Thiên Huyền Đại Lục này có Tháp Thí Luyện, mới càng lộ vẻ đáng sợ.
Mặc dù hắn có dịp may gia nhập thế lực lớn nào đó, nhưng cỗ thế lực này có nguyện ý vì hắn đắc tội người sau lưng Tháp Thí Luyện hay không, rất là khó nói.
Hắn không muốn giao sinh mạng của mình vào tay kẻ khác.
"Tốt!"
Lôi Hạo gật đầu, tiếc nuối nói: "Hàn thủy đại ca, nếu hữu duyên chúng ta sẽ gặp lại!"
......
Đưa mắt nhìn Lôi Hạo rời đi, Giang Hàn vắt chân lên cổ mà chạy, chuẩn bị tìm một chỗ bên trong Thiên Dương Thành luyện hóa nguyên thạch, mau chóng đột phá đến Địa cảnh, sau đó thay đổi thân phận, tìm chỗ khác kiếm ăn.
"Lần này thu hoạch rất lớn, xông lên Địa cảnh hẳn là không thành vấn đề!" Giang Hàn âm thầm cho ra phán đoán.
"Oanh! ! "
Đúng vào lúc này, phần cuối đường chân trời truyền đến tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, ngay sau đó cột sáng màu vàng phóng thẳng lên trời, nhấc lên vô số sóng khí.
Cảnh tượng kinh hãi ai cũng nhìn thấy, khiến cho võ giả nghị luận bốn phía.
......
Bên cạnh thiên thạch, lão giả mặc áo bào xanh rộng thùng thình lộ ra sắc mặt kích động: "Rốt cục đã xuất thế!"
Lão một mực chờ đợi ở đây, là chuẩn bị thừa dịp sinh mệnh kia vừa chào đời, thực lực suy yếu, mau chóng thu phục.
"Lần này vận khí của ta đúng là tốt!" Lão giả thấp giọng tự nói: "Nếu như thiên thạch xuất hiện ở thế giới có nguyên khí nồng động, sợ là rất nhiều cường giả phải tranh đến đầu rơi máu chảy!"
"Két!"
Vẫn thạch khổng lồ xuất hiện vết nứt, ngay sau chậm rãi lan rộng, bao phủ toàn bộ.
Vài giây ngắn ngủi, vết nứt đã lấp kín khối thiên thạch, phát ra kim quang chói mắt, mười phần rực rỡ.
Thấy vậy, lão giả tập trung tinh thần, tùy thời chuẩn bị bắt ấu thú mới sinh.
Một phút......Hai phút......
"Hả?"
Lão giả áo xanh cảm giác không đúng, phất tay áo phá vỡ hòn đá, có thể thấy được trong đó có rất nhiều bảo vật, hội tụ ánh sáng đủ mọi màu sắc, tương đối chói mắt.
"! ! "
Cảm nhận được dấu hiệu sinh mệnh dần dần biến mất, lão giả kinh ngạc: "Tên nhóc này cực kỳ thông minh, vậy mà có thể chơi ve sầu thoát xác trước mặt lão phu!"
......
"Gâu gâu!"
Cùng lúc đó, Vượng Tài nhảy ra khỏi không gian sủng vật, xuất hiện ở bên chân Giang Hàn, vui mừng sủa to.
"Đinh!"
Hệ thống nhắc nhở: sủng vật【 Vượng Tài】của ngài tỏ vẻ gần đây có bảo vật đang di chuyển, hy vọng ngài đi qua xem xét!
Nghe thấy tiếng chuông hệ thống vang bên tai, bước chân Giang Hàn thoáng dừng lại, cúi đầu nhìn qua Vượng Tài đang vểnh đuôi, dở khóc dở cười: "Lòng tham không đáy là muốn tìm chết!"
Tuyệt đối không ngờ tới, năng lực tầm bảo Vượng Tài hoặc là không ngửi thấy, hoặc là liên tiếp xuất hiện, càng không ngừng đến.
"Gâu gâu!"
Trong mắt Vượng Tài toát ra khát vọng.
"Đinh!"
Hệ thống nhắc nhở: sủng vật【 Vượng Tài】của ngài cho rằng bảo vật lần này giá trị liên thành!
"Vậy ngươi còn chờ cái gì? Nhanh đánh hơi...!"
Trải qua vài giây đấu tranh tư tưởng, Giang Hàn quát lớn: "Lỗ Tấn tiên sinh đã từng nói, bảo vật phải thuộc về người có đức!"
Vượng Tài liên tục gật đầu, quyết đoán dẫn đường ở phía trước.
Lần theo bước chân Vượng Tài, Giang Hàn đi vào khu vực biên giới chỗ thiên thạch đáp xuống, hơn nữa đi tới một khối đá gần đó.
"Ở chỗ này?" Giang Hàn cảm thấy hơi ngạc nhiên.
"Gâu gâu!"
Vượng Tài nhe răng trợn mắt đối với tảng đá.
"Có muốn ta bổ tảng đá ra không?" Giang Hàn hỏi thăm.
Nghĩ nghĩ, Vượng Tài lắc đầu, sau đó đi tới bên cạnh tảng đá, nâng chân sau lên, truyền tới tiếng tí tách, phun chất lỏng vàng óng ở trên tảng đá, sau đó chảy rớt xuống, thấm đẫm hạt cát.
Giang Hàn: "......"
Khá lắm, nước thánh tẩy lễ?
"Chít.. chít!"
Hòn đá có chút rung rung, sau đó lóe lên u quang, biến thành một con chuột đen thui, mang theo bao tải chạy thục mạng chạy về phía xa.
【 Ma Linh Thử】(Nhân cảnh tầng 0)
Giang Hàn đang muốn ra tay bắt lấy nó, đột nhiên đối phương hóa thành kim quang chui xuống cát, biến mất không thấy gì nữa.
Vượng Tài há có thể bỏ qua, lập tức chạy vọt theo.
"Chít.. chít!"
Ước chừng hơn mười giây sau, Ma Linh Thử lại xuất hiện.
"BA!"
Vượng Tài dẫm ngay đuôi nó, phòng ngừa nó chạy trốn lần nữa.
"Vậy mới tốt chứ!"
Giang Hàn tấm tắc kêu kỳ lạ, đoạt lấy bao tải Ma Linh Thử, mở ra xem xét, phát hiện trong đó chỉ có bốn kiện vật phẩm, theo thứ tự là một cặp răng nanh lưu chuyển u quang, một cái mâm tròn tinh xảo màu vàng, cùng với một hạt châu lớn bằng nắm tay.
【 Phệ Ma Chi Nha】( không biết phẩm cấp)
Giới thiệu sơ qua: đồ vật phối hợp với Ma Linh Thử.
Hiệu quả:? ? ?
Dành riêng: Ma Linh Thử
【 Tầm Khoáng Chi Bàn】( không biết phẩm cấp)
Giới thiệu sơ qua: đạo cụ kỳ lạ chuyên môn dò tìm khoáng thạch, khoáng thạch nằm trong phạm vi mười dặm, đều sẽ hiện ra vị trí cụ thể trên Tầm Khoáng Chi Bàn.
【 Nạp Khoáng Châu】( Thiên cấp cực phẩm)
Giới thiệu sơ qua: bên trong chứa đựng rất nhiều khoáng thạch, tổng cộng chia làm 5 tầng, khi thực lực đủ yêu cầu, có thể tiến vào tầng tiếp theo.
......
Hay lắm...!
Giang Hàn vui mừng hớn hở.
Phệ Ma Chi Nha là đồ vật tùy thân của Ma Linh Thử, có lẽ không thể cướp đi, nhưng Tầm Khoáng Chi Bàn cùng Nạp Khoáng Châu đều có tác dụng lớn, nếu có hai kiện bảo bối này, vũ khí sẽ được cường hóa mạnh.
""Chít.. chít, Chít.. chít!"
Ma Linh Thử không ngừng kêu to, ý đồ giãy dụa cái đuôi bị Vượng Tài dẫm chặt, đôi mắt lộ vẻ cầu khẩn.
"Đừng lo lắng, ta không phải là người xấu."
Giang Hàn lắc đầu, ý bảo Vượng Tài giơ chân lên, sau đó cẩn thận từng li từng tí mà bắt lấy Ma Linh Thử, ôn nhu nói: "Ngươi còn nhỏ, có nhiều thứ tạm thời không sử dụng được, trước tiên ca ca giúp ngươi giữ lấy, chờ ngươi trưởng thành, sẽ trả lại cho ngươi."
"Chít.. chít!"
Ma Linh Thử dốc sức liều mạng lắc đầu từ chối.
"Hiện tại đi ra bên ngoài, rất nhiều cường đạo, bảo vật để trên người ngươi sẽ không an toàn!" Giang Hàn nói lời khuyên bảo: "Ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi."
Đầu Ma Linh Thử này hẳn là sinh mệnh bên trong thiên thạch.
Nếu như nó có thể khiến sư phụ Lôi Hạo chú ý, tin tưởng tiềm lực không kém, bản thân nó chính là một trong những bảo vật, cho nên hắn phải ra sức thu phục nó.
"Chít.. chít!"
"Nếu không như vậy đi, trước tiên ngươi cứ đi theo ta?" Giang Hàn hướng dẫn từng bước: "Nói thật cho ngươi biết, trong nhà ca ca có khoáng!"
Nhưng mà, Ma Linh Thử vẫn lắc đầu nguầy nguậy.
"Gâu gâu!"
Nghe được Vượng Tài mất kiên nhẫn sủa to, nhìn qua Ma Linh Thử liếm liếm môi.
Ma Linh Thử: "......"
......
*chú thích tái ông mất ngựa(1): nghĩa hán việt: Tái là “cửa ải”, Ông là “ông lão, ông già”, Tái Ông là “ông già sống gần biên ải”.
Ngày xưa có một ông lão sống ở biên giới phía Bắc Trung Quốc giáp với nước Hồ. Ông có nuôi một con ngựa. Một hôm, ngựa của ông bỏ chạy sang địa phận nước Hồ, mọi người xung quanh đều đến chia buồn với ông, nhưng ông lại bảo:
- Biết đâu lại có chuyện tốt đến.
Không lâu sau con ngựa của ông trở về và còn dẫn theo một con ngựa cao lớn, mạnh mẽ của nước Hồ. Mọi người đến chúc mừng ông, nhưng ông lại nói:
- Có lẽ nó sẽ dẫn đến tai họa cũng nên.
Quả nhiên, con trai ông lão vốn rất thích cưỡi ngựa nên đã cưỡi con ngựa to khỏe nước Hồ,cuối cùng bị ngã gãy xương và bị que chân. Lúc này hàng xóm lại rối rít đến thăm nom, nhưng ông lại nói rằng:
- Biết đâu nhờ họa mà lại được phúc.
Một năm sau, quân Hồ tràn sang gây chiến tranh và những người trẻ tuổi trong vùng hầu như đều chết trận. Thế nhưng con trai ông lão vì què chân nên được miễn đi lính và cuối cùng may mắn thoát chết.