Editor: Kingofbattle.
Cùng lúc đó, một góc Thế Giới Đại Thiên.
Đây là chỗ nguyên khí tinh thuần nhất ở thế giới chân thật, nơi đây khắp nơi đều có mây mù lượn quanh, phong cảnh đẹp không thể tả, giống như bồng lai tiên cảnh chốn nhân gian, có thể nói là thiên đường tu luyện trong mơ của biết bao võ giả.
"Vù!"
Ở một ngọn núi cao vút trong mây, một đứa bé mặc áo xanh xuất hiện giữa hư không, bộ dáng chật vật, đặt mông ngồi bệch dưới đất, thở hổn hển.
"Uyên nhi!"
Một vị nam tử trung niên có gương mặt uy nghiêm vội vàng nâng nó đứng dậy, sau đó hỏi: "Thế nào, vượt bao nhiêu tầng Thí Luyện Đỉnh Phong?"
"Dừng lại ở tầng thứ tám!"
Bắc Minh Uyên nghiến răng nghiến lợi: "Cha, con bị chơi xấu, người nọ tầng thứ tám không có bộ dáng đứng đắn, vậy mà đánh lén một đứa bé 8 tuổi!"
"Đánh lén?"
Bắc Minh Cuồng trừng mắt: "Các ngươi nghe rõ rồi chứ, nếu như không phải bị đánh lén, nói không chừng con ta có thể vượt qua Thí Luyện Đỉnh Phong!"
Giọng nói của hắn cũng không nhỏ.
Giờ phút này, chỗ cao nhất phiến thế giới này, gần đó có rất nhiều chí cường giả ngày thường không lộ mặt, bọn hắn đều dẫn theo đệ tử thiên tài trong gia tộc của mình tụ họp ở đây.
"Đi đi đi......"
Nam tử thon gầy lộ vẻ lạnh nhạt, hắn nắm tay một vị thiếu niên tóc bạc, không kiên nhẫn nói: "Con của ngươi có thực lực gì, ta còn không rõ sao, xem chừng chính là nhờ người khác nhường mới bò lên được tầng 8, nếu dựa vào bản lĩnh thật sự thì may ra có thể đánh bại người giữ cửa tầng 6."
"Tây Môn gia chủ, đây là ngươi đang nói tiếng người sao." Ánh mắt Bắc Minh Cuồng đặt trên người thiếu niên, mặt đen như đít nồi quát: "Tuy con của ngươi là Băng Phách Thần Thể, nhưng muốn vượt qua toàn bộ Thí Luyện Đỉnh Phong, ta đoán chừng cũng thất bại, có lẽ còn thua con ta một tầng."
"Con bà ngươi bớt nói nhảm!"
Tây Môn Chính hùng hùng hổ hổ: "Nhìn bộ dáng con của ngươi xem, con của ta đánh một cái là nó vãi cứt ra ấy chứ!"
"Tây Môn Chính, ngươi có gan thì nói thêm câu nữa?" Bắc Minh Cuồng trợn trừng mắt, tựa hồ nếu đối phương dám nói thêm, lập tức nổi bão.
"Con của ta có thể đánh con ngươi vãi cứt ra ấy!" Tây Môn Chính khà khà nói: "Ta nói, thế nào, có gan?"
"Ngươi! "
"Được rồi được rồi, mỗi người nhịn một câu!" Một vị lão bà ôm cháu gái tiến lên, ra sức khuyên nhủ: "Hôm nay chỉ so đấu năng lực của đám tiểu bối, hai đại gia chủ các ngươi muốn đấu võ mồm sao?"
"Hừ…!"
Bắc Minh Cuồng cùng Tây Môn Chính đều đồng thanh, trợn mắt nhìn đối phương, phun một bãi nước bọt xuống đất, bộ dáng rất xem thường người trước mặt.
"Các ngươi......"
Bà lão thiếu chút nữa nổi đóa, thở sâu áp chế tâm tình, quay đầu hỏi thăm: "Kế tiếp, là nhà nào tiến vào Thí Luyện Đỉnh Phong? "
"Ta đến đi."
Thiếu niên tóc bạc vẫn giữ im lặng, lúc này mở miệng.
"Trường Phong, nhớ kỹ, nếu đánh không lại, có thể tự giới thiệu." Tây Môn Chính thấp giọng nói: "Tây Môn gia chúng ta có sản nghiệp trải dài khắp nơi, nói không chừng đối phương sẽ cảm kích."
Mặc dù lúc trước hắn châm chọc Bắc Minh Uyên dựa vào quan hệ, nhưng đến lượt người nhà mình, vẫn không thể ngoại lệ.
Thí Luyện Đỉnh Phong rất quan trọng!
Cũng không phải hắn coi trọng phần thưởng, chủ yếu là giữa tứ đại gia tộc, Thí Luyện Đỉnh Phong không phải chỉ so tư chất tiềm lực, còn có so đấu mặt mũi gia tộc.
"Vâng!"
Tây Môn Trường Phong gật đầu, sau đó lấy ra quyển trục Thí Luyện Đỉnh Phong từ trong nhẫn trữ vật, dùng sức xé nát.
......
"Đinh!"
Hệ thống nhắc nhở: xin chú ý, ngài đã bị sàng lọc trở thành người giữ cửa tầng thứ 8【 Thí Luyện Đỉnh Phong】, có nguyện ý giữ cửa hay không?
(chú thích: nếu đồng ý, đồng thời thành công giữ cửa, có thể đạt được ban thưởng phong phú)
"Thật đúng là tà môn!"
Giang Hàn dở khóc dở cười.
Còn có thể liên tục trở thành người giữ cửa trong Thí Luyện Đỉnh Phong?
"Xác định!"
Nể mặt phần thưởng phong phú, Giang Hàn bất đắc dĩ đồng ý.
Nói thật, hắn rất không thích làm chuyện trù dập người khác như thế này.
Cũng tỷ như vừa rồi, bắt hắn đánh bại đứa bé 8 tuổi, người nhân từ như hắn, làm sao xuống tay nổi!
Chỉ tiếc, Thí Luyện Đỉnh Phong nước quá sâu, mặc dù cố gắng nhường nhịn, Bắc Minh Uyên vẫn bại trận, khiến cho người khác tiếc hận.
......
"Vù! "
Hình ảnh trước mắt thay đổi, Giang Hàn lại tiến vào chỗ không gian Thí Luyện Đỉnh Phong, trước mắt xuất hiện một vị thiếu niên tóc bạc mắt bạc, tuổi tác không khác với đứa bé trước đó.
Tổ chức khiêu chiến đoàn thể?
Giang Hàn kinh ngạc.
"Ừ? "
Khi hắn cẩn thận dò xét thiếu niên trước mặt, đột nhiên cảm giác có hơi quen mắt, thăm dò hỏi: "Trường Phong?"
Không phải chứ...!
Trường Phong mới sinh chừng một tháng, làm sao lớn nhanh như vậy?
"Ngươi biết ta?" Trường khẽ nhíu mày.
Trong ấn tượng của hắn, không quen người trước mắt này.
"Thật đúng là ngươi?"
Giang Hàn kinh ngạc: "Là ta đây..., ngươi không nhận ra ta sao?"
"Chẳng cần biết ngươi là ai!"
Nghe lời của đối phương cố làm ra vẻ huyền bí, Trường Phong chẳng hề dao động, trong mắt lóe lên một tia chiến ý nói: "Ta muốn dùng bản lĩnh thực sự xông qua tầng thứ tám!"
Bất luận là có quen hay không, hắn cũng không hy vọng nhờ đối phương nhường mới giành thắng lợi.
Đây là kiêu ngạo của Long Vực Thủ Hộ Giả!
"......"
Giang Hàn dở khóc dở cười.
Hắn đột nhiên nghĩ đến, hình như mình đang đeo Mặt Nạ Vô Tướng, bây giờ vẫn là bộ dáng Lưu Hải, Trường Phong không nhận ra cũng chẳng lạ.
"Chết đi! "
Trường Phong vọt thẳng tới trước, toàn thân nổi lên hàn khí, tốc độ di chuyển cực nhanh.
Quả thật, không thể sử dụng kỹ năng trong Thí Luyện Đỉnh Phong, nhưng hắn có thể mượn nhờ trạng thái Băng Phách Thần Thể đặc thù khiến đối phương như rơi vào hầm băng, hành động chậm chạp.
Mắt thấy Trường Phong vọt tới gần, Giang Hàn chỉ có thể tạm dừng trao đổi, nhẹ giọng cười nói: "Ngươi đã cứng đầu như vậy, đừng trách huynh đệ không nể tình!"
"Ai cần ngươi nể tình!" Trường Phong cảm thấy buồn cười.
Người này ai chứ...?
Cũng dám nói cho hắn mặt mũi?
Thần Uy Vạn Lý!
Dựa vào kỹ năng buff thêm tốc độ siêu việt, Giang Hàn lách mình tránh thoát công kích của Trường Phong, ngay sau đó nhảy vọt lên, chân phải đá ra, nện một cú cực mạnh lên mặt Trường Phong, đá hắn bay ngược ra sau, chật vật đập người vào vách tường không gian.
"......"
Gương mặt Trường Phong ngốc trệ
Đối phương phản kích cực mạnh và nhanh, trực tiếp đánh thức trí nhớ đang ngủ say của hắn.
Một cước này......
Có chút quen mắt!
"Chờ một chút!"
Mắt thấy Giang Hàn bay nhanh giết tới, Trường Phong vội vàng đưa tay ngăn lại: "Cho ta chút mặt mũi, trước chờ một chút!"
Nghe vậy, Giang Hàn dừng lại, vui mừng nói: "Trường Phong ngươi đã nhớ ra ta là ai rồi?"
"Ừ!"
Trường Phong sờ sờ dấu giày trên mặt, trong lòng còn sợ hãi: "Thành chủ?"
"Thành chủ thì miễn đi, gọi ta Nhất Giang Hàn Thủy là được!" Giang Hàn vẫy vẫy tay, thản nhiên nói: "Nhìn ngươi siêu thoát thành công, ta cũng yên lòng!"
"Đa tạ thành chủ!"
Trường Phong ôm quyền, cảm kích nói: "Xem ra ngài đã thành công đánh bại Phần Thế Chi Viêm· Juan !"
"Ừ."
Giang Hàn gật đầu, lập tức truy hỏi: "Nhất Tâm đâu? Không phải nàng siêu thoát cùng ngươi hay sao?"
Đông Phương Nhất Tâm có an toàn chuyển sinh hay không, làm sao hắn có thể mặc kệ được.
Chẳng qua là hoàn cảnh hiện tại không cho phép hắn thăm dò.
"Đây là tự nhiên!"
Trường Phong cười nhạt, thể hiện ra độ thành thục vượt lứa tuổi: "Nàng chuyển sinh trở thành con gái tộc trưởng gia tộc Đông Phương, Tiên Thiên Kiếm Thể, tiền đồ rất sáng lạn!"
Hắn là con trai của tộc trưởng gia tộc Tây Môn, tất nhiên biết được rất nhiều chuyện mà người thường không biết....
Sau đó, hai người bắt đầu trò chuyện hăng say.
Về lý do Trường Phong lớn nhanh như vậy, Giang Hàn nhận được đáp án là gia tộc đứng đầu có nội tình thâm hậu, đốt cháy giai đoạn không ảnh hưởng tới tiềm lực người kế tục, gia tộc nào cũng có phương pháp này.
"Thí Luyện Đỉnh Phong nhắc nhở ta mau chóng hoàn thành khiêu chiến." Trò chuyện một hồi, Trường Phong bèn nói.
"Tốt! "
Giang Hàn ngầm hiểu, nói thẳng: "Muốn vượt qua tầng thứ tám, ngươi cần thỏa mãn một điều kiện của ta!"
Trường Phong: "......"
Cái này......
Bắt đầu nhanh như vậy?
......